古诗词

对明篇

徐渭

四明山,高万丈。sì míng shān,gāo wàn zhàng。
南为姚邑面前屏,北即新昌后门障。nán wèi yáo yì miàn qián píng,běi jí xīn chāng hòu mén zhàng。
新昌有客身姓吕,要与此山约为主。xīn chāng yǒu kè shēn xìng lǚ,yào yǔ cǐ shān yuē wèi zhǔ。
尺素冯将一穴通,屋后安窗小如许。chǐ sù féng jiāng yī xué tōng,wū hòu ān chuāng xiǎo rú xǔ。
窗中有时飒风雨,说是山灵教送与。chuāng zhōng yǒu shí sà fēng yǔ,shuō shì shān líng jiào sòng yǔ。
夜来猛虎啸一声,雄心枕畔风吹去。yè lái měng hǔ xiào yī shēng,xióng xīn zhěn pàn fēng chuī qù。
长安花枝高入天,金陵有酒多如泉。zhǎng ān huā zhī gāo rù tiān,jīn líng yǒu jiǔ duō rú quán。
花留酒劝不肯住,归来只爱窗中眠。huā liú jiǔ quàn bù kěn zhù,guī lái zhǐ ài chuāng zhōng mián。
窗中有书积万卷,书书尽是山灵管。chuāng zhōng yǒu shū jī wàn juǎn,shū shū jǐn shì shān líng guǎn。
有才无命不干时,亦对山灵同一莞。yǒu cái wú mìng bù gàn shí,yì duì shān líng tóng yī guǎn。
闻道去年醉采石,醉去狂来呼李白。wén dào qù nián zuì cǎi shí,zuì qù kuáng lái hū lǐ bái。
散发题书万竹中,腾身舞剑青天侧。sàn fā tí shū wàn zhú zhōng,téng shēn wǔ jiàn qīng tiān cè。
此时山灵失主人,自骑青虎寻复寻。cǐ shí shān líng shī zhǔ rén,zì qí qīng hǔ xún fù xún。
肉眼那知神道至,主人自识交亲临。ròu yǎn nà zhī shén dào zhì,zhǔ rén zì shí jiāo qīn lín。
朅来笔端自有神,横开醉眼双作嗔。qiè lái bǐ duān zì yǒu shén,héng kāi zuì yǎn shuāng zuò chēn。
此时墨雨添江水,此际诗花弄莫春。cǐ shí mò yǔ tiān jiāng shuǐ,cǐ jì shī huā nòng mò chūn。
莫春江水渺无边,射策封书复几年。mò chūn jiāng shuǐ miǎo wú biān,shè cè fēng shū fù jǐ nián。
明珠不遇贾胡识,宝剑难酬夜色鲜。míng zhū bù yù jiǎ hú shí,bǎo jiàn nán chóu yè sè xiān。
诙谐汉庭方朔老,如闻永谢长安道。huī xié hàn tíng fāng shuò lǎo,rú wén yǒng xiè zhǎng ān dào。
况我今为抱拲人,虮虱移家宫絮袄。kuàng wǒ jīn wèi bào gǒng rén,jǐ shī yí jiā gōng xù ǎo。
两人曾作青春身,当时同说不同贫。liǎng rén céng zuò qīng chūn shēn,dāng shí tóng shuō bù tóng pín。
君今幸不为樊鹿,亦似蛟蟠不得申。jūn jīn xìng bù wèi fán lù,yì shì jiāo pán bù dé shēn。
莲花之峰亦佳丽,君胡中道相捐弃。lián huā zhī fēng yì jiā lì,jūn hú zhōng dào xiāng juān qì。
邀我题诗对四明,我自贪君百壶旨。yāo wǒ tí shī duì sì míng,wǒ zì tān jūn bǎi hú zhǐ。
只恐莲花嗔,四明喜,我亦付之一醉矣。zhǐ kǒng lián huā chēn,sì míng xǐ,wǒ yì fù zhī yī zuì yǐ。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

读文信公仙岩祠集焚吊

徐渭

每疑天意不分明,枉杀呼天问屈平。měi yí tiān yì bù fēn míng,wǎng shā hū tiān wèn qū píng。
诸葛既难扶后主,庐陵何用产先生。zhū gé jì nán fú hòu zhǔ,lú líng hé yòng chǎn xiān shēng。
停舟此夜艰危地,出户当年叹息声。tíng zhōu cǐ yè jiān wēi dì,chū hù dāng nián tàn xī shēng。
脑子不灵尤怪事,竟将腔血洒燕京。nǎo zi bù líng yóu guài shì,jìng jiāng qiāng xuè sǎ yàn jīng。

读文信公仙岩祠集焚吊

徐渭

山翁伏腊竞鸡豚,海舶针罗失晓昏。shān wēng fú là jìng jī tún,hǎi bó zhēn luó shī xiǎo hūn。
六尺托孤俱赵氏,一宵投王得公孙。liù chǐ tuō gū jù zhào shì,yī xiāo tóu wáng dé gōng sūn。
波涛解逐旌旗走,岩洞宁无气魄存。bō tāo jiě zhú jīng qí zǒu,yán dòng níng wú qì pò cún。
安得扶邛亲一拜,百花如锦醉山门。ān dé fú qióng qīn yī bài,bǎi huā rú jǐn zuì shān mén。

夜坐有感转忆往事

徐渭

朝来乾鹊聒檐牙,入夜孤灯也弄花。cháo lái qián què guā yán yá,rù yè gū dēng yě nòng huā。
儿女一生梦养虎,行藏四足画添蛇。ér nǚ yī shēng mèng yǎng hǔ,xíng cáng sì zú huà tiān shé。
因嗟竹箭歌如箦,时泛荷花到若邪。yīn jiē zhú jiàn gē rú zé,shí fàn hé huā dào ruò xié。
记得万峰高顶鹿,竟晞黄犬猎人家。jì dé wàn fēng gāo dǐng lù,jìng xī huáng quǎn liè rén jiā。

香烟

徐渭

谁将金鸭衔侬息,我只磁龟待尔灰。shuí jiāng jīn yā xián nóng xī,wǒ zhǐ cí guī dài ěr huī。
软度低窗领风影,浓梳高髻绾云堆。ruǎn dù dī chuāng lǐng fēng yǐng,nóng shū gāo jì wǎn yún duī。
丝游不解黏花落,缕嗅如能惹蝶来。sī yóu bù jiě nián huā luò,lǚ xiù rú néng rě dié lái。
京贾渐疏包亦尽,空馀红印一梢梅。jīng jiǎ jiàn shū bāo yì jǐn,kōng yú hóng yìn yī shāo méi。

香烟

徐渭

午坐焚香枉连岁,香烟妙赏始今朝。wǔ zuò fén xiāng wǎng lián suì,xiāng yān miào shǎng shǐ jīn cháo。
龙拿云雾终伤猛,蜃起楼台不暇飘。lóng ná yún wù zhōng shāng měng,shèn qǐ lóu tái bù xiá piāo。
直上亭亭才伫立,斜飞冉冉忽逍遥。zhí shàng tíng tíng cái zhù lì,xié fēi rǎn rǎn hū xiāo yáo。
细思绝景双难比,除是钱塘八月潮。xì sī jué jǐng shuāng nán bǐ,chú shì qián táng bā yuè cháo。

香烟

徐渭

霜沈把竹更无他,底事游魂演百魔。shuāng shěn bǎ zhú gèng wú tā,dǐ shì yóu hún yǎn bǎi mó。
函谷迎关儳紫气,雪山灌顶散青螺。hán gǔ yíng guān chán zǐ qì,xuě shān guàn dǐng sàn qīng luó。
孤萤一点停灰冷,古树千藤写影拖。gū yíng yī diǎn tíng huī lěng,gǔ shù qiān téng xiě yǐng tuō。
春梦婆今何处去,冯谁举此似东坡。chūn mèng pó jīn hé chù qù,féng shuí jǔ cǐ shì dōng pō。

香烟

徐渭

薝卜花香形不似,菖蒲花似不如香。zhān bo huā xiāng xíng bù shì,chāng pú huā shì bù rú xiāng。
揣摩范晔鼻何暇,应接王郎眼倍忙。chuāi mó fàn yè bí hé xiá,yīng jiē wáng láng yǎn bèi máng。
沧海雾蒸神仗暖,峨眉雪挂佛灯凉。cāng hǎi wù zhēng shén zhàng nuǎn,é méi xuě guà fú dēng liáng。
并侬三物如堪捉,捉付孙娘刺绣床。bìng nóng sān wù rú kān zhuō,zhuō fù sūn niáng cì xiù chuáng。

香烟

徐渭

说与焚香知不知,最堪描画是烟时。shuō yǔ fén xiāng zhī bù zhī,zuì kān miáo huà shì yān shí。
阳成罐口飞逃汞,太古坑中刷袅丝。yáng chéng guàn kǒu fēi táo gǒng,tài gǔ kēng zhōng shuā niǎo sī。
想见当初劳造化,亦如此物办恢奇。xiǎng jiàn dāng chū láo zào huà,yì rú cǐ wù bàn huī qí。
道人不解供呼吸,闲看须臾变换嬉。dào rén bù jiě gōng hū xī,xián kàn xū yú biàn huàn xī。

香烟

徐渭

西窗影歇观虽寂,左柳笼穿息不遮。xī chuāng yǐng xiē guān suī jì,zuǒ liǔ lóng chuān xī bù zhē。
懒学吴儿煅银杏,且随道士袖青蛇。lǎn xué wú ér duàn yín xìng,qiě suí dào shì xiù qīng shé。
扫空烟火香严鼻,琢尽玲珑海象牙。sǎo kōng yān huǒ xiāng yán bí,zuó jǐn líng lóng hǎi xiàng yá。
莫讶因风忽浓淡,高空刻刻改云霞。mò yà yīn fēng hū nóng dàn,gāo kōng kè kè gǎi yún xiá。

香烟

徐渭

香毬不减橘团圆,橘气毬香总可怜。xiāng qiú bù jiǎn jú tuán yuán,jú qì qiú xiāng zǒng kě lián。
虮虱窠窠逃热瘴,烟云夜夜辊寒毡。jǐ shī kē kē táo rè zhàng,yān yún yè yè gǔn hán zhān。
兰消蕙歇东方白,炷插针牢北斗旋。lán xiāo huì xiē dōng fāng bái,zhù chā zhēn láo běi dòu xuán。
一粒马牙聊我辈,万金龙脑付婵娟。yī lì mǎ yá liáo wǒ bèi,wàn jīn lóng nǎo fù chán juān。

春兴

徐渭

好景蹉跎知几回,今春商略紫洪隈。hǎo jǐng cuō tuó zhī jǐ huí,jīn chūn shāng lüè zǐ hóng wēi。
固应带插挑深笋,兼好提尊饯落梅。gù yīng dài chā tiāo shēn sǔn,jiān hǎo tí zūn jiàn luò méi。
双蹇百钱苦难办,片桨孤舟荡莫催。shuāng jiǎn bǎi qián kǔ nán bàn,piàn jiǎng gū zhōu dàng mò cuī。
见说山家兜子软,借穿峰顶晚霞堆。jiàn shuō shān jiā dōu zi ruǎn,jiè chuān fēng dǐng wǎn xiá duī。

春兴

徐渭

乾坤瞬息雪边风,万事阴晴雨后虹。qián kūn shùn xī xuě biān fēng,wàn shì yīn qíng yǔ hòu hóng。
巳分屠门斋后断,只难酒盏座前空。sì fēn tú mén zhāi hòu duàn,zhǐ nán jiǔ zhǎn zuò qián kōng。
半缗榆荚求书客,数点梅花换米翁。bàn mín yú jiá qiú shū kè,shù diǎn méi huā huàn mǐ wēng。
小饮墙西邻竹暗,绵蛮对对语春丛。xiǎo yǐn qiáng xī lín zhú àn,mián mán duì duì yǔ chūn cóng。

春兴

徐渭

二月四日吾巳降,摄提尚复指苍龙。èr yuè sì rì wú sì jiàng,shè tí shàng fù zhǐ cāng lóng。
当时小褓慈闱绣,连岁寒衣邻母缝。dāng shí xiǎo bǎo cí wéi xiù,lián suì hán yī lín mǔ fèng。
一股虫尸忙万蚁,百须花粉乱千蜂。yī gǔ chóng shī máng wàn yǐ,bǎi xū huā fěn luàn qiān fēng。
自怜伯玉知非晚,除却樽罍事事慵。zì lián bó yù zhī fēi wǎn,chú què zūn léi shì shì yōng。

春兴

徐渭

李白桃红照眼明,兰风梨雪逼人清。lǐ bái táo hóng zhào yǎn míng,lán fēng lí xuě bī rén qīng。
一枝带蕊冯吾折,双蝶随风各自争。yī zhī dài ruǐ féng wú zhé,shuāng dié suí fēng gè zì zhēng。
粉翅扑衣犹可耐,墨针穿帽此何黥。fěn chì pū yī yóu kě nài,mò zhēn chuān mào cǐ hé qíng。
因思花草犹难掇,却悔从前受一经。yīn sī huā cǎo yóu nán duō,què huǐ cóng qián shòu yī jīng。

春兴

徐渭

七旬过二是今年,垂老无孙守墓田。qī xún guò èr shì jīn nián,chuí lǎo wú sūn shǒu mù tián。
半亩稻秧空饿鹿,两株松树罢啼鹃。bàn mǔ dào yāng kōng è lù,liǎng zhū sōng shù bà tí juān。
悲来辛巳初生日,哭向清明细雨天。bēi lái xīn sì chū shēng rì,kū xiàng qīng míng xì yǔ tiān。
忽撚柳枝翻一笑,笑侬元是老婆禅。hū niǎn liǔ zhī fān yī xiào,xiào nóng yuán shì lǎo pó chán。