古诗词

市中虎

徐渭

隆庆皇,贺太平。lóng qìng huáng,hè tài píng。
年辛未,二月望,猛虎入城。nián xīn wèi,èr yuè wàng,měng hǔ rù chéng。
从何方,粗蹄大爪泥上没,行人谁信虎脚迹。cóng hé fāng,cū tí dà zhǎo ní shàng méi,xíng rén shuí xìn hǔ jiǎo jì。
藏何所,日何食,祸不测。cáng hé suǒ,rì hé shí,huò bù cè。
幸得郭爷燕客王家山,铜鼓震地火照天,老畜避火下山去。xìng dé guō yé yàn kè wáng jiā shān,tóng gǔ zhèn dì huǒ zhào tiān,lǎo chù bì huǒ xià shān qù。
明真观,咬道士。míng zhēn guān,yǎo dào shì。
千秋巷,拗狄吉。qiān qiū xiàng,ǎo dí jí。
横布裙,吓出矢。héng bù qún,xià chū shǐ。
挑过高墙,搅街市。tiāo guò gāo qiáng,jiǎo jiē shì。
朴行人,堕溷厕。pǔ xíng rén,duò hùn cè。
千秋巷里少年三十辈,白捧铁叉攒虎背。qiān qiū xiàng lǐ shǎo nián sān shí bèi,bái pěng tiě chā zǎn hǔ bèi。
攒得虎皮碎复碎,与谁睡。zǎn dé hǔ pí suì fù suì,yǔ shuí shuì。
少年扛虎送官府,四下官府赏米七八斗,就教少年剥松下虎。shǎo nián káng hǔ sòng guān fǔ,sì xià guān fǔ shǎng mǐ qī bā dòu,jiù jiào shǎo nián bō sōng xià hǔ。
死魂魄,上山去。sǐ hún pò,shàng shān qù。
头和皮,送官府。tóu hé pí,sòng guān fǔ。
宰肉归家,饲妻与母。zǎi ròu guī jiā,sì qī yǔ mǔ。
古人言,市有虎。gǔ rén yán,shì yǒu hǔ。
信之者,足愚鲁。xìn zhī zhě,zú yú lǔ。
今若此,云如何。jīn ruò cǐ,yún rú hé。
金波罗,城中做窠。jīn bō luó,chéng zhōng zuò kē。
凡百事,尽有似他。fán bǎi shì,jǐn yǒu shì tā。
难信一边说话。nán xìn yī biān shuō huà。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

雪竹

徐渭

画成雪竹太萧骚,掩节埋清折好梢。huà chéng xuě zhú tài xiāo sāo,yǎn jié mái qīng zhé hǎo shāo。
独有一般差似我,积高千丈恨难消。dú yǒu yī bān chà shì wǒ,jī gāo qiān zhàng hèn nán xiāo。

风竹

徐渭

画里濡毫不敢浓,囱间欲肖碧玲珑。huà lǐ rú háo bù gǎn nóng,cōng jiān yù xiào bì líng lóng。
两竿稍上无多叶,何事风波满太空。liǎng gān shāo shàng wú duō yè,hé shì fēng bō mǎn tài kōng。

风竹

徐渭

枯枝固是转相寻,数叶何劳便米侵。kū zhī gù shì zhuǎn xiāng xún,shù yè hé láo biàn mǐ qīn。
恶梗强鞭穿地遍,秋风偏要飒幽林。è gěng qiáng biān chuān dì biàn,qiū fēng piān yào sà yōu lín。

风竹

徐渭

苦笋穿苔破出封,摇风弄月碧玲珑。kǔ sǔn chuān tái pò chū fēng,yáo fēng nòng yuè bì líng lóng。
昨宵偶掘行鞭看,多少泥中掘杀侬。zuó xiāo ǒu jué xíng biān kàn,duō shǎo ní zhōng jué shā nóng。

风竹

徐渭

五竿细筱似荷茼,数点青苔草面封。wǔ gān xì xiǎo shì hé tóng,shù diǎn qīng tái cǎo miàn fēng。
莫怪枝枝半无叶,昨宵风雨折长松。mò guài zhī zhī bàn wú yè,zuó xiāo fēng yǔ zhé zhǎng sōng。

风竹

徐渭

只堪拟作钓竿横,岂有干云拂雾情。zhǐ kān nǐ zuò diào gān héng,qǐ yǒu gàn yún fú wù qíng。
寄语风霜休更忘,只今巳自瘦伶仃。jì yǔ fēng shuāng xiū gèng wàng,zhǐ jīn sì zì shòu líng dīng。

风竹

徐渭

竹劲由来缺样同,画家虽巧也难工。zhú jìn yóu lái quē yàng tóng,huà jiā suī qiǎo yě nán gōng。
细看昨夜西风里,若个琅玕不向东。xì kàn zuó yè xī fēng lǐ,ruò gè láng gān bù xiàng dōng。

风竹

徐渭

鸮鸟尝依恶木栖,鹤鹩多宿竹间枝。xiāo niǎo cháng yī è mù qī,hè liáo duō sù zhú jiān zhī。
冯君莫画生风叶,卵破巢倾始得知。féng jūn mò huà shēng fēng yè,luǎn pò cháo qīng shǐ dé zhī。

雨竹

徐渭

小露垂梢雨压竿,真成滴泪不曾干。xiǎo lù chuí shāo yǔ yā gān,zhēn chéng dī lèi bù céng gàn。
问渠何事能哀甚,屈杀蛙泥笋一攒。wèn qú hé shì néng āi shén,qū shā wā ní sǔn yī zǎn。

雨竹

徐渭

枝枝叶叶自成排,嫩嫩枯枯向上裁。zhī zhī yè yè zì chéng pái,nèn nèn kū kū xiàng shàng cái。
信手扫来非着意,是晴是雨恁人猜。xìn shǒu sǎo lái fēi zhe yì,shì qíng shì yǔ nèn rén cāi。

画兰

徐渭

醉抹醒涂总是春,百花枝上掇精神。zuì mǒ xǐng tú zǒng shì chūn,bǎi huā zhī shàng duō jīng shén。
自从画得湘兰后,更不闲题与俗人。zì cóng huà dé xiāng lán hòu,gèng bù xián tí yǔ sú rén。

画杏花

徐渭

一策万言如有神,本朝租士数罗伦。yī cè wàn yán rú yǒu shén,běn cháo zū shì shù luó lún。
今朝骑马看花者,肯与罗伦作后尘。jīn cháo qí mǎ kàn huā zhě,kěn yǔ luó lún zuò hòu chén。

水仙

徐渭

阒阚前头第一班,绝无烟火上朱颜。qù hǎn qián tóu dì yī bān,jué wú yān huǒ shàng zhū yán。
问渠何事长如此,不语行拖双玉环。wèn qú hé shì zhǎng rú cǐ,bù yǔ xíng tuō shuāng yù huán。

画竹

徐渭

带醉写竹天正阴,扇头雷雨黑沉沉。dài zuì xiě zhú tiān zhèng yīn,shàn tóu léi yǔ hēi chén chén。
晓来苍龙失伴侣,直入君家袖里寻。xiǎo lái cāng lóng shī bàn lǚ,zhí rù jūn jiā xiù lǐ xún。

画荷

徐渭

肥甘座上不须查,浓醴筵中可少茶。féi gān zuò shàng bù xū chá,nóng lǐ yán zhōng kě shǎo chá。
鹅鸭街头差免俗,镜湖大叶数茎花。é yā jiē tóu chà miǎn sú,jìng hú dà yè shù jīng huā。