古诗词

如此江山传度大师新构一楼,榜曰:如此江山,即赋此调为贺

赵熙

天开图画乌尤寺,江心一螺孤峭。tiān kāi tú huà wū yóu sì,jiāng xīn yī luó gū qiào。
方外疏钟,秦时片月,万绿孕兹瑶岛。fāng wài shū zhōng,qín shí piàn yuè,wàn lǜ yùn zī yáo dǎo。
峨嵋翠扫。é méi cuì sǎo。
趁玉宇初揩,铜河先照。chèn yù yǔ chū kāi,tóng hé xiān zhào。
如此江山,海天秋色一长啸。rú cǐ jiāng shān,hǎi tiān qiū sè yī zhǎng xiào。
高僧提举一切,旷怡亭故址,阑槛新造。gāo sēng tí jǔ yī qiè,kuàng yí tíng gù zhǐ,lán kǎn xīn zào。
春水鱼天,洞庭龙穴,豁出雷堆杭道。chūn shuǐ yú tiān,dòng tíng lóng xué,huō chū léi duī háng dào。
香台缥缈。xiāng tái piāo miǎo。
待日落将西,幽篁更妙。dài rì luò jiāng xī,yōu huáng gèng miào。
如此江山,一楼天下好。rú cǐ jiāng shān,yī lóu tiān xià hǎo。
赵熙

赵熙

赵熙(1867——1948),字尧生、号香宋,四川荣县人。蜀中五老七贤之一,世称“晚清第一词人”。他“工诗,善书,间亦作画。诗篇援笔立就,风调冠绝一时。偶撰戏词,传播妇孺之口”,蜀传有“家有赵翁书,斯人才不俗”之谚。光绪十八年(25岁)高中进士,殿试列二等,选翰林院庶吉士。次年,应保和殿大考,名列一等,授翰林院国史馆编修,转官监察御史。 赵熙的作品>>

猜您喜欢

宋玉宅

赵熙

楚国伤心地,归州阴雨时。chǔ guó shāng xīn dì,guī zhōu yīn yǔ shí。
徘徊江上宅,犹傍屈原祠。pái huái jiāng shàng zhái,yóu bàng qū yuán cí。
海气长鲸恶,秋风山鬼悲。hǎi qì zhǎng jīng è,qiū fēng shān guǐ bēi。
萧萧猿貁作,摇落极荒陂。xiāo xiāo yuán yòu zuò,yáo luò jí huāng bēi。

上山二首

赵熙

到此忽无际,茫然生我悲。dào cǐ hū wú jì,máng rán shēng wǒ bēi。
高空不可到,云气尔何知。gāo kōng bù kě dào,yún qì ěr hé zhī。
万象随风灭,孤岚度栈危。wàn xiàng suí fēng miè,gū lán dù zhàn wēi。
来时万松枥,真在下方吹。lái shí wàn sōng lì,zhēn zài xià fāng chuī。

桫椤坪望大小云壑

赵熙

昨夜北峰寺,雪声如玉砂。zuó yè běi fēng sì,xuě shēng rú yù shā。
朝看大云壑,处处生红霞。cháo kàn dà yún hè,chù chù shēng hóng xiá。
一自李仙去,千年山月斜。yī zì lǐ xiān qù,qiān nián shān yuè xié。
空馀白蝙蝠,飞上桫椤花。kōng yú bái biān fú,fēi shàng suō luó huā。

清音亭

赵熙

天地此空亭,江声万古听。tiān dì cǐ kōng tíng,jiāng shēng wàn gǔ tīng。
人烟一城白,山色大峨青。rén yān yī chéng bái,shān sè dà é qīng。
鸟路凭高阔,渔歌杂醉醒。niǎo lù píng gāo kuò,yú gē zá zuì xǐng。
寒钟佛崖碧,秋雁落沙汀。hán zhōng fú yá bì,qiū yàn luò shā tīng。

澈庵招游北楼二首

赵熙

古寺凭江郭,高楼感众阴。gǔ sì píng jiāng guō,gāo lóu gǎn zhòng yīn。
时危万里仄,思苦百年深。shí wēi wàn lǐ zè,sī kǔ bǎi nián shēn。
半醉天难问,多材陆岂沉。bàn zuì tiān nán wèn,duō cái lù qǐ chén。
迢迢独行者,珍重吕粱心。tiáo tiáo dú xíng zhě,zhēn zhòng lǚ liáng xīn。

夜坐怀诗舲师涪州

赵熙

江上玉津阁,岿然高百层。jiāng shàng yù jīn gé,kuī rán gāo bǎi céng。
十年存旧梦,六月对孤灯。shí nián cún jiù mèng,liù yuè duì gū dēng。
学道宦情减,吟诗秋气增。xué dào huàn qíng jiǎn,yín shī qiū qì zēng。
思君若巴水,日夜向涪陵。sī jūn ruò bā shuǐ,rì yè xiàng fú líng。

夜雨望孝怀

赵熙

江水去汤汤,美人天一方。jiāng shuǐ qù tāng tāng,měi rén tiān yī fāng。
云随秋色至,雨阻乱山凉。yún suí qiū sè zhì,yǔ zǔ luàn shān liáng。
海国亲心远,津门客路长。hǎi guó qīn xīn yuǎn,jīn mén kè lù zhǎng。
愁霖感今夜,魂梦到君旁。chóu lín gǎn jīn yè,hún mèng dào jūn páng。

夔州

赵熙

全川争一峡,风力聚夔州。quán chuān zhēng yī xiá,fēng lì jù kuí zhōu。
八阵平沙没,重关万古愁。bā zhèn píng shā méi,zhòng guān wàn gǔ chóu。
江心盘皂鸟,石角怒苍虬。jiāng xīn pán zào niǎo,shí jiǎo nù cāng qiú。
此地穷天险,荒寒白帝秋。cǐ dì qióng tiān xiǎn,huāng hán bái dì qiū。

屈原祠

赵熙

细雨欲成雪,青枫江上祠。xì yǔ yù chéng xuě,qīng fēng jiāng shàng cí。
美人犹有恨,宋玉独承师。měi rén yóu yǒu hèn,sòng yù dú chéng shī。
秀气空山掩,荒城异代悲。xiù qì kōng shān yǎn,huāng chéng yì dài bēi。
滩声如梦里,言折楚江蓠。tān shēng rú mèng lǐ,yán zhé chǔ jiāng lí。

滩夜

赵熙

此夜滩声里,谁能不黯然。cǐ yè tān shēng lǐ,shuí néng bù àn rán。
月斜巴国远,枫老屈祠边。yuè xié bā guó yuǎn,fēng lǎo qū cí biān。
世乱无长策,山深窘百年。shì luàn wú zhǎng cè,shān shēn jiǒng bǎi nián。
归鸿意何极,送客楚江天。guī hóng yì hé jí,sòng kè chǔ jiāng tiān。

万县

赵熙

上峡又三日,前山知万州。shàng xiá yòu sān rì,qián shān zhī wàn zhōu。
日长欹枕过,年老读书愁。rì zhǎng yī zhěn guò,nián lǎo dú shū chóu。
滩石嵌鼋背,人烟辨马头。tān shí qiàn yuán bèi,rén yān biàn mǎ tóu。
晚天孤雁雨,重轸故园秋。wǎn tiān gū yàn yǔ,zhòng zhěn gù yuán qiū。

黄河桥

赵熙

禹域此桥壮,黄河争怒涛。yǔ yù cǐ qiáo zhuàng,huáng hé zhēng nù tāo。
风沙千里曲,灯火一虹高。fēng shā qiān lǐ qū,dēng huǒ yī hóng gāo。
大势中州变,论功举国劳。dà shì zhōng zhōu biàn,lùn gōng jǔ guó láo。
凭栏知铁用,今古事滔滔。píng lán zhī tiě yòng,jīn gǔ shì tāo tāo。

墓祭

赵熙

卿知寒食否,岁岁苦天涯。qīng zhī hán shí fǒu,suì suì kǔ tiān yá。
合葬今非计,前春我去家。hé zàng jīn fēi jì,qián chūn wǒ qù jiā。
荒原风俗旧,高树墓门斜。huāng yuán fēng sú jiù,gāo shù mù mén xié。
一寸红心草,鹃痕泪染花。yī cùn hóng xīn cǎo,juān hén lèi rǎn huā。

九老洞

赵熙

一穴蛟龙气,全山蝙蝠天。yī xué jiāo lóng qì,quán shān biān fú tiān。
无稽僧众语,问道汉皇年。wú jī sēng zhòng yǔ,wèn dào hàn huáng nián。
风水闻前导,星辰摘倒悬。fēng shuǐ wén qián dǎo,xīng chén zhāi dào xuán。
不知何地出,窦小碍人穿。bù zhī hé dì chū,dòu xiǎo ài rén chuān。

重展山腴书志感

赵熙

伤春何计遣花时,江上同舟系梦思。shāng chūn hé jì qiǎn huā shí,jiāng shàng tóng zhōu xì mèng sī。
去日各惊蓬鬓雪,出城还问草堂资。qù rì gè jīng péng bìn xuě,chū chéng hái wèn cǎo táng zī。
书来一命轻生死,夜半千层悔别离。shū lái yī mìng qīng shēng sǐ,yè bàn qiān céng huǐ bié lí。
露外酒边成泪望,仙山楼阁是归期。lù wài jiǔ biān chéng lèi wàng,xiān shān lóu gé shì guī qī。