古诗词

沈阳杂诗二十首

释函可

西风吹破寺,泥佛坐何年。xī fēng chuī pò sì,ní fú zuò hé nián。
一雁起庭际,数声空唳天。yī yàn qǐ tíng jì,shù shēng kōng lì tiān。
远书谁可寄,饱食我方眠。yuǎn shū shuí kě jì,bǎo shí wǒ fāng mián。
禅律浑忘却,安能效磨砖。chán lǜ hún wàng què,ān néng xiào mó zhuān。

释函可

函可(一六一一—一六五九),字祖心。博罗人。俗姓韩,名宗騋,字犹龙。明礼部尚书韩日缵长子。少为诸生,才气高迈,声名倾动一时。惟绝意仕进,以声色犬马自娱。明思宗崇祯十二年(一六三六)落发为僧,成为道独和尚之法嗣,与师兄函是(字天然)齐名。曾充罗浮山华首台都寺,又在广州创不是庵静修。甲申之变,悲恸形于辞色。明福王弘光元年(一六四五)以请藏入金陵,值国再变,纪为私史。顺治四年,以“私携逆书”为清江宁守将所拘,旋械送北京。部审免死,流放辽阳。先在沈阳南塔(广济寺)开法,又于普济等七大寺说法,被大关以东奉为洞宗鼻祖,声名洋溢于朝鲜、日本。又与辽阳流寓者结冰天吟社,为诗文之交。家人均抗节死,故自号千山剩人。明桂王永历十三年圆寂。著有《千山诗集》二十卷(补遗一卷)传世。陈伯陶《胜朝粤东遗民录》卷四附录《方外》有传。 释函可的作品>>

猜您喜欢

沈城即事

释函可

生杀繇来总是恩,流离十载衲孤存。shēng shā yáo lái zǒng shì ēn,liú lí shí zài nà gū cún。
雁飞成字频遭射,金铸为人自不言。yàn fēi chéng zì pín zāo shè,jīn zhù wèi rén zì bù yán。
迁史有文观未达,奯公无命道弥尊。qiān shǐ yǒu wén guān wèi dá,huò gōng wú mìng dào mí zūn。
殷勤拜嘱劳劳客,好向空花仔细论。yīn qín bài zhǔ láo láo kè,hǎo xiàng kōng huā zǎi xì lùn。

南塔即事

释函可

旧好新知总莫论,弥天风雨自孤鶱。jiù hǎo xīn zhī zǒng mò lùn,mí tiān fēng yǔ zì gū xiān。
大呼欲折将军树,只手能招楚客魂。dà hū yù zhé jiāng jūn shù,zhǐ shǒu néng zhāo chǔ kè hún。
岂是艰难存古道,独将毫发透空门。qǐ shì jiān nán cún gǔ dào,dú jiāng háo fā tòu kōng mén。
何当振袂春风起,一拂寒沙彻底暄。hé dāng zhèn mèi chūn fēng qǐ,yī fú hán shā chè dǐ xuān。

买老马二首

释函可

历尽崎岖意不骄,崚嶒瘦骨自前朝。lì jǐn qí qū yì bù jiāo,léng céng shòu gǔ zì qián cháo。
悲嘶晓月连孤磬,徐踏山花过短桥。bēi sī xiǎo yuè lián gū qìng,xú tà shān huā guò duǎn qiáo。
齿长更无烦玉勒,囊空犹未撇诗瓢。chǐ zhǎng gèng wú fán yù lēi,náng kōng yóu wèi piē shī piáo。
谁言志在仍千里,伏枥还堪伴寂寥。shuí yán zhì zài réng qiān lǐ,fú lì hái kān bàn jì liáo。

买老马二首

释函可

骊山沙苑总荆榛,暮景翻怜塞草新。lí shān shā yuàn zǒng jīng zhēn,mù jǐng fān lián sāi cǎo xīn。
梦怯吹笳明月夜,别思啼鸟绿杨津。mèng qiè chuī jiā míng yuè yè,bié sī tí niǎo lǜ yáng jīn。
身羸似学支公病,价贱还因伯乐贫。shēn léi shì xué zhī gōng bìng,jià jiàn hái yīn bó lè pín。
几载冰霜愁力尽,何时重踏岭头春。jǐ zài bīng shuāng chóu lì jǐn,hé shí zhòng tà lǐng tóu chūn。

同天中清臣赤岩过山寺看花

释函可

竹杖行过暗怆神,同来况尽异乡人。zhú zhàng xíng guò àn chuàng shén,tóng lái kuàng jǐn yì xiāng rén。
日光独照黄金地,天意还留紫塞春。rì guāng dú zhào huáng jīn dì,tiān yì hái liú zǐ sāi chūn。
岭徼十年花是梦,江南六代锦成尘。lǐng jiǎo shí nián huā shì mèng,jiāng nán liù dài jǐn chéng chén。
可怜对此浑多泪,不道空门泪亦频。kě lián duì cǐ hún duō lèi,bù dào kōng mén lèi yì pín。

天中同清臣赤岩入山相访

释函可

笔如岳立气如潮,远戍间关兴更饶。bǐ rú yuè lì qì rú cháo,yuǎn shù jiān guān xīng gèng ráo。
既挟金兰同绝漠,又扶云水间空寥。jì xié jīn lán tóng jué mò,yòu fú yún shuǐ jiān kōng liáo。
东山不独将棋至,白社何须蓄酒招。dōng shān bù dú jiāng qí zhì,bái shè hé xū xù jiǔ zhāo。
谷口久无双屐响,好烧松火话终宵。gǔ kǒu jiǔ wú shuāng jī xiǎng,hǎo shāo sōng huǒ huà zhōng xiāo。

偕天中清臣赤岩游千山因老马不前独回

释函可

相期连辔陟崔嵬,岩雨初晴蕨正肥。xiāng qī lián pèi zhì cuī wéi,yán yǔ chū qíng jué zhèng féi。
匹马似将人共瘦,片云不与鹤争飞。pǐ mǎ shì jiāng rén gòng shòu,piàn yún bù yǔ hè zhēng fēi。
遥看浓雾知题壁,独傍残阳欲掩扉。yáo kàn nóng wù zhī tí bì,dú bàng cán yáng yù yǎn fēi。
有石有松收拾遍,并携空翠满囊归。yǒu shí yǒu sōng shōu shí biàn,bìng xié kōng cuì mǎn náng guī。

落花

释函可

昏花片片逗中情,流水溪头杖独行。hūn huā piàn piàn dòu zhōng qíng,liú shuǐ xī tóu zhàng dú xíng。
短笛叫残蝴蝶梦,疏钟飘堕杜鹃声。duǎn dí jiào cán hú dié mèng,shū zhōng piāo duò dù juān shēng。
冢边有草犹春色,树底无人空月明。zhǒng biān yǒu cǎo yóu chūn sè,shù dǐ wú rén kōng yuè míng。
最苦一枝横出处,年年风雪自孤撑。zuì kǔ yī zhī héng chū chù,nián nián fēng xuě zì gū chēng。

雪公寄书入山偶成二律

释函可

何处堪逃乞食名,半龛残雪裹馀生。hé chù kān táo qǐ shí míng,bàn kān cán xuě guǒ yú shēng。
莫愁壑浅云难卧,无那溪流水有声。mò chóu hè qiǎn yún nán wò,wú nà xī liú shuǐ yǒu shēng。
飞矢漫追孤鹤影,遗弦不作老龙鸣。fēi shǐ màn zhuī gū hè yǐng,yí xián bù zuò lǎo lóng míng。
只今最恨千层石,难隔庾关万里情。zhǐ jīn zuì hèn qiān céng shí,nán gé yǔ guān wàn lǐ qíng。

雪公寄书入山偶成二律

释函可

休道寻山山未深,冰崖木佛共萧森。xiū dào xún shān shān wèi shēn,bīng yá mù fú gòng xiāo sēn。
寒钟不到疏林外,幽月空劳碧涧浔。hán zhōng bù dào shū lín wài,yōu yuè kōng láo bì jiàn xún。
狱沉顽铁还馀气,爨后枯桐欲绝音。yù chén wán tiě hái yú qì,cuàn hòu kū tóng yù jué yīn。
珍重故人相惜意,尺书真不数双金。zhēn zhòng gù rén xiāng xī yì,chǐ shū zhēn bù shù shuāng jīn。

喜阿字至

释函可

?毵双袖碧天遐,路滑霜寒日未斜。rán sān shuāng xiù bì tiān xiá,lù huá shuāng hán rì wèi xié。
荒冢觅穷闻鹤语,残毡啮尽摘松花。huāng zhǒng mì qióng wén hè yǔ,cán zhān niè jǐn zhāi sōng huā。
匡山云月应无别,辽海风涛漫独嗟。kuāng shān yún yuè yīng wú bié,liáo hǎi fēng tāo màn dú jiē。
知子远来非有意,久拚吾骨掷龙沙。zhī zi yuǎn lái fēi yǒu yì,jiǔ pàn wú gǔ zhì lóng shā。

和栖贤和尚见寄韵

释函可

鈯斧东来话近因,寸缄未达共沾巾。tú fǔ dōng lái huà jìn yīn,cùn jiān wèi dá gòng zhān jīn。
艰难菽水愁孤钵,潦倒风沙泣罪人。jiān nán shū shuǐ chóu gū bō,lǎo dào fēng shā qì zuì rén。
入夜笳声传雁塞,何年斗气合龙津。rù yè jiā shēng chuán yàn sāi,hé nián dòu qì hé lóng jīn。
乡关逾远师颜老,橹断遥知梦又频。xiāng guān yú yuǎn shī yán lǎo,lǔ duàn yáo zhī mèng yòu pín。

丙申生日二首

释函可

何如四十六年前,莫遣双眸见大千。hé rú sì shí liù nián qián,mò qiǎn shuāng móu jiàn dà qiān。
随地不辞萦世难,到边犹自愧风烟。suí dì bù cí yíng shì nán,dào biān yóu zì kuì fēng yān。
衰颜畏入南天梦,冷骨无烦古佛怜。shuāi yán wèi rù nán tiān mèng,lěng gǔ wú fán gǔ fú lián。
抖擞尚馀空布袋,逢人但乞一文钱。dǒu sǒu shàng yú kōng bù dài,féng rén dàn qǐ yī wén qián。

丙申生日二首

释函可

每当此日雪风侵,罗岳匡庐泪又深。měi dāng cǐ rì xuě fēng qīn,luó yuè kuāng lú lèi yòu shēn。
瀑水倾残初夜梦,梅花撩乱十年心。pù shuǐ qīng cán chū yè mèng,méi huā liāo luàn shí nián xīn。
门庭淡薄空多愧,天地高寒只独吟。mén tíng dàn báo kōng duō kuì,tiān dì gāo hán zhǐ dú yín。
安得石梁添屐齿,共拈一瓣礼孤岑。ān dé shí liáng tiān jī chǐ,gòng niān yī bàn lǐ gū cén。

真乘先入匡山谒栖贤后出塞访余相见次始知其父圆实信

释函可

相思每恨到来迟,把手相看喜复疑。xiāng sī měi hèn dào lái chí,bǎ shǒu xiāng kàn xǐ fù yí。
万里髑髅当作伴,一瓢风雨自支饥。wàn lǐ dú lóu dāng zuò bàn,yī piáo fēng yǔ zì zhī jī。
伤心何限终难忍,开口仍留已尽知。shāng xīn hé xiàn zhōng nán rěn,kāi kǒu réng liú yǐ jǐn zhī。
最好匡庐双剑合,不禁回望白云悲。zuì hǎo kuāng lú shuāng jiàn hé,bù jìn huí wàng bái yún bēi。