古诗词

沈阳杂诗二十首

释函可

西风吹破寺,泥佛坐何年。xī fēng chuī pò sì,ní fú zuò hé nián。
一雁起庭际,数声空唳天。yī yàn qǐ tíng jì,shù shēng kōng lì tiān。
远书谁可寄,饱食我方眠。yuǎn shū shuí kě jì,bǎo shí wǒ fāng mián。
禅律浑忘却,安能效磨砖。chán lǜ hún wàng què,ān néng xiào mó zhuān。

释函可

函可(一六一一—一六五九),字祖心。博罗人。俗姓韩,名宗騋,字犹龙。明礼部尚书韩日缵长子。少为诸生,才气高迈,声名倾动一时。惟绝意仕进,以声色犬马自娱。明思宗崇祯十二年(一六三六)落发为僧,成为道独和尚之法嗣,与师兄函是(字天然)齐名。曾充罗浮山华首台都寺,又在广州创不是庵静修。甲申之变,悲恸形于辞色。明福王弘光元年(一六四五)以请藏入金陵,值国再变,纪为私史。顺治四年,以“私携逆书”为清江宁守将所拘,旋械送北京。部审免死,流放辽阳。先在沈阳南塔(广济寺)开法,又于普济等七大寺说法,被大关以东奉为洞宗鼻祖,声名洋溢于朝鲜、日本。又与辽阳流寓者结冰天吟社,为诗文之交。家人均抗节死,故自号千山剩人。明桂王永历十三年圆寂。著有《千山诗集》二十卷(补遗一卷)传世。陈伯陶《胜朝粤东遗民录》卷四附录《方外》有传。 释函可的作品>>

猜您喜欢

冯公冒雪入山同卧

释函可

不负崎岖路几千,歌声哭语雪中眠。bù fù qí qū lù jǐ qiān,gē shēng kū yǔ xuě zhōng mián。
自言到此今经岁,一夕真当胜十年。zì yán dào cǐ jīn jīng suì,yī xī zhēn dāng shèng shí nián。

生日碧师见访

释函可

萧萧匹马扣山扉,不用开言我自知。xiāo xiāo pǐ mǎ kòu shān fēi,bù yòng kāi yán wǒ zì zhī。
空见雨花堆满迹,一瓢寒雪共支饥。kōng jiàn yǔ huā duī mǎn jì,yī piáo hán xuě gòng zhī jī。

赠梁公

释函可

曾向苍梧恐百蛮,十年彳亍鬓毛删。céng xiàng cāng wú kǒng bǎi mán,shí nián chì chù bìn máo shān。
独支破灶炊残雪,双袖还留帝女斑。dú zhī pò zào chuī cán xuě,shuāng xiù hái liú dì nǚ bān。

呈骡

释函可

怜我长将病骨驼,难随冀足度关河。lián wǒ zhǎng jiāng bìng gǔ tuó,nán suí jì zú dù guān hé。
生刍一束兼孤钵,累子人呼乞食骡。shēng chú yī shù jiān gū bō,lèi zi rén hū qǐ shí luó。

写诗寄同难

释函可

见说残冬望我来,老僧一见笑颜开。jiàn shuō cán dōng wàng wǒ lái,lǎo sēng yī jiàn xiào yán kāi。
寄君一卷新诗句,每到愁来读一回。jì jūn yī juǎn xīn shī jù,měi dào chóu lái dú yī huí。

看花

释函可

春色蒙头过去休,偶随山鹿树边留。chūn sè méng tóu guò qù xiū,ǒu suí shān lù shù biān liú。
年年花发无心看,不似今年花更愁。nián nián huā fā wú xīn kàn,bù shì jīn nián huā gèng chóu。

燕衔花

释函可

今年寒甚去年寒,春雪才干花事阑。jīn nián hán shén qù nián hán,chūn xuě cái gàn huā shì lán。
燕子似怜人不见,故衔一片到蒲团。yàn zi shì lián rén bù jiàn,gù xián yī piàn dào pú tuán。

落花十首

释函可

片片何因再上枝,可怜摇落始应知。piàn piàn hé yīn zài shàng zhī,kě lián yáo luò shǐ yīng zhī。
老夫无限伤心泪,只在东风第一吹。lǎo fū wú xiàn shāng xīn lèi,zhǐ zài dōng fēng dì yī chuī。

落花十首

释函可

莫向枝头顷刻论,春光一等付郊园。mò xiàng zhī tóu qǐng kè lùn,chūn guāng yī děng fù jiāo yuán。
纷纷开落无穷恨,只有青松自感恩。fēn fēn kāi luò wú qióng hèn,zhǐ yǒu qīng sōng zì gǎn ēn。

落花十首

释函可

倚仗秾华最可怜,牡丹画就亦徒然。yǐ zhàng nóng huá zuì kě lián,mǔ dān huà jiù yì tú rán。
燕支山有倾颓日,未必红颜保百年。yàn zhī shān yǒu qīng tuí rì,wèi bì hóng yán bǎo bǎi nián。

落花十首

释函可

未曾衰谢断人肠,拗折何因委道旁。wèi céng shuāi xiè duàn rén cháng,ǎo zhé hé yīn wěi dào páng。
却忆人时情漫切,镜台从此恨眉长。què yì rén shí qíng màn qiè,jìng tái cóng cǐ hèn méi zhǎng。

落花十首

释函可

何须洒泪向空枝,狼藉苍苔苦不辞。hé xū sǎ lèi xiàng kōng zhī,láng jí cāng tái kǔ bù cí。
细想芳园繁茂日,由来不是别风吹。xì xiǎng fāng yuán fán mào rì,yóu lái bù shì bié fēng chuī。

落花十首

释函可

桃李春深自不言,肯教他树更承恩。táo lǐ chūn shēn zì bù yán,kěn jiào tā shù gèng chéng ēn。
于今金谷多荒棘,不及梅花别有村。yú jīn jīn gǔ duō huāng jí,bù jí méi huā bié yǒu cūn。

落花十首

释函可

琥珀才倾日已西,夜来风雨暗凄凄。hǔ pò cái qīng rì yǐ xī,yè lái fēng yǔ àn qī qī。
曾将歌舞承欢宴,敢惜春泥践马蹄。céng jiāng gē wǔ chéng huān yàn,gǎn xī chūn ní jiàn mǎ tí。

落花十首

释函可

乱点欹崖自不平,一番雨过一番情。luàn diǎn yī yá zì bù píng,yī fān yǔ guò yī fān qíng。
谁能把得春光住,莫怨楼头羌笛声。shuí néng bǎ dé chūn guāng zhù,mò yuàn lóu tóu qiāng dí shēng。