古诗词

沈阳杂诗二十首

释函可

老翁时问讯,不死近何如。lǎo wēng shí wèn xùn,bù sǐ jìn hé rú。
梦里数竿竹,床头一卷书。mèng lǐ shù gān zhú,chuáng tóu yī juǎn shū。
为人终直率,对客怪粗疏。wèi rén zhōng zhí lǜ,duì kè guài cū shū。
午后睡方足,行行过草庐。wǔ hòu shuì fāng zú,xíng xíng guò cǎo lú。

释函可

函可(一六一一—一六五九),字祖心。博罗人。俗姓韩,名宗騋,字犹龙。明礼部尚书韩日缵长子。少为诸生,才气高迈,声名倾动一时。惟绝意仕进,以声色犬马自娱。明思宗崇祯十二年(一六三六)落发为僧,成为道独和尚之法嗣,与师兄函是(字天然)齐名。曾充罗浮山华首台都寺,又在广州创不是庵静修。甲申之变,悲恸形于辞色。明福王弘光元年(一六四五)以请藏入金陵,值国再变,纪为私史。顺治四年,以“私携逆书”为清江宁守将所拘,旋械送北京。部审免死,流放辽阳。先在沈阳南塔(广济寺)开法,又于普济等七大寺说法,被大关以东奉为洞宗鼻祖,声名洋溢于朝鲜、日本。又与辽阳流寓者结冰天吟社,为诗文之交。家人均抗节死,故自号千山剩人。明桂王永历十三年圆寂。著有《千山诗集》二十卷(补遗一卷)传世。陈伯陶《胜朝粤东遗民录》卷四附录《方外》有传。 释函可的作品>>

猜您喜欢

遣愁

释函可

叹息人间劫尽灰,惠州天上亦荒莱。tàn xī rén jiān jié jǐn huī,huì zhōu tiān shàng yì huāng lái。
只拚如此家声在,无可奈何笑口开。zhǐ pàn rú cǐ jiā shēng zài,wú kě nài hé xiào kǒu kāi。
是处总堪埋骨地,从今不上望乡台。shì chù zǒng kān mái gǔ dì,cóng jīn bù shàng wàng xiāng tái。
漫言出世除烦恼,悟到无生觉转哀。màn yán chū shì chú fán nǎo,wù dào wú shēng jué zhuǎn āi。

皇天

释函可

皇天何苦我犹存,碎却袈裟拭泪痕。huáng tiān hé kǔ wǒ yóu cún,suì què jiā shā shì lèi hén。
白鹤归来还有观,梅花斫尽不成村。bái hè guī lái hái yǒu guān,méi huā zhuó jǐn bù chéng cūn。
人间早识空中电,塞上难招岭外魂。rén jiān zǎo shí kōng zhōng diàn,sāi shàng nán zhāo lǐng wài hún。
孤雁乍鸣心欲绝,西堂钟鼓又黄昏。gū yàn zhà míng xīn yù jué,xī táng zhōng gǔ yòu huáng hūn。

赠洁之

释函可

我亦头陀系远边,羡君来去自飘然。wǒ yì tóu tuó xì yuǎn biān,xiàn jūn lái qù zì piāo rán。
众生投虎婆心切,只杖如龙侠骨坚。zhòng shēng tóu hǔ pó xīn qiè,zhǐ zhàng rú lóng xiá gǔ jiān。
鸭绿波横杯再泛,燕支雪尽履将穿。yā lǜ bō héng bēi zài fàn,yàn zhī xuě jǐn lǚ jiāng chuān。
故人白首诗篇足,趺坐还同啮旧毡。gù rén bái shǒu shī piān zú,fū zuò hái tóng niè jiù zhān。

接元白书物却寄

释函可

天涯珍重数行馀,问道何因到瞎驴。tiān yá zhēn zhòng shù xíng yú,wèn dào hé yīn dào xiā lǘ。
得罪以来全丧我,一飧之外总由渠。dé zuì yǐ lái quán sàng wǒ,yī sūn zhī wài zǒng yóu qú。
弓刀市上收残影,风雨楼头简旧书。gōng dāo shì shàng shōu cán yǐng,fēng yǔ lóu tóu jiǎn jiù shū。
见说江南无所有,一枝犹得寄巫闾。jiàn shuō jiāng nán wú suǒ yǒu,yī zhī yóu dé jì wū lǘ。

与治书来言为徐氏田累寄慰

释函可

今时谁复免忧虞,几度书来叹力痡。jīn shí shuí fù miǎn yōu yú,jǐ dù shū lái tàn lì fū。
画阁已空搜白屋,小民欲尽索穷儒。huà gé yǐ kōng sōu bái wū,xiǎo mín yù jǐn suǒ qióng rú。
多情自合为身累,彻骨惟应与道俱。duō qíng zì hé wèi shēn lèi,chè gǔ wéi yīng yǔ dào jù。
无食无儿非汝恨,残毡犹可学双趺。wú shí wú ér fēi rǔ hèn,cán zhān yóu kě xué shuāng fū。

怅望

释函可

苍狗白衣瞬息中,况闻五岭满刀弓。cāng gǒu bái yī shùn xī zhōng,kuàng wén wǔ lǐng mǎn dāo gōng。
亲朋敢望今谁在,城郭应知到处空。qīn péng gǎn wàng jīn shuí zài,chéng guō yīng zhī dào chù kōng。
苏子堤边尸藉草,越王台上鸟呼风。sū zi dī biān shī jí cǎo,yuè wáng tái shàng niǎo hū fēng。
纵令万里馀残魄,那得音书到海东。zòng lìng wàn lǐ yú cán pò,nà dé yīn shū dào hǎi dōng。

寄雪肠

释函可

曾向江头见苦吟,隋堤风雨独相寻。céng xiàng jiāng tóu jiàn kǔ yín,suí dī fēng yǔ dú xiāng xún。
生来鹿豕山中性,死却鸳鸯水上心。shēng lái lù shǐ shān zhōng xìng,sǐ què yuān yāng shuǐ shàng xīn。
白发庭闱留彩袖,黄沙天地裂青衿。bái fā tíng wéi liú cǎi xiù,huáng shā tiān dì liè qīng jīn。
如何问道长边戍,血满袈裟月满岑。rú hé wèn dào zhǎng biān shù,xuè mǎn jiā shā yuè mǎn cén。

怀薪夷

释函可

长剑萧萧短后衣,平生一诺去如飞。zhǎng jiàn xiāo xiāo duǎn hòu yī,píng shēng yī nuò qù rú fēi。
千人性命天何惜,壮士心肝泪亦挥。qiān rén xìng mìng tiān hé xī,zhuàng shì xīn gān lèi yì huī。
狂态岂宜依辇毂,孤身无复访庭闱。kuáng tài qǐ yí yī niǎn gǔ,gū shēn wú fù fǎng tíng wéi。
边风寂历添愁思,秋月圆时望尔归。biān fēng jì lì tiān chóu sī,qiū yuè yuán shí wàng ěr guī。

再题苏筑斋

释函可

案有乾萤筴有鱼,风来恰受半窗虚。àn yǒu qián yíng cè yǒu yú,fēng lái qià shòu bàn chuāng xū。
一时差胜苏卿窖,千古应传扬子居。yī shí chà shèng sū qīng jiào,qiān gǔ yīng chuán yáng zi jū。
禾黍已深妨远目,儿童屡进授新书。hé shǔ yǐ shēn fáng yuǎn mù,ér tóng lǚ jìn shòu xīn shū。
生涯只此聊终岁,更有何门好曳裾。shēng yá zhǐ cǐ liáo zhōng suì,gèng yǒu hé mén hǎo yè jū。

偶成

释函可

中原无地可容身,塞外还生有道瞋。zhōng yuán wú dì kě róng shēn,sāi wài hái shēng yǒu dào chēn。
世惟欲杀称知己,我亦自嫌真罪人。shì wéi yù shā chēng zhī jǐ,wǒ yì zì xián zhēn zuì rén。
半榻日光还是睡,一瓢诗句未全贫。bàn tà rì guāng hái shì shuì,yī piáo shī jù wèi quán pín。
邻翁颇怪痴呆甚,饭熟时招喜过频。lín wēng pǒ guài chī dāi shén,fàn shú shí zhāo xǐ guò pín。

咏蝇

释函可

白拂频挥去复回,炎蒸无计避凉台。bái fú pín huī qù fù huí,yán zhēng wú jì bì liáng tái。
赦文不见青衣报,病骨先烦吊客来。shè wén bù jiàn qīng yī bào,bìng gǔ xiān fán diào kè lái。
苦抱兔尖酣墨汁,愿随骥尾绝尘埃。kǔ bào tù jiān hān mò zhī,yuàn suí jì wěi jué chén āi。
眼看七月秋声急,满塞霜飞为尔哀。yǎn kàn qī yuè qiū shēng jí,mǎn sāi shuāng fēi wèi ěr āi。

赠杨济明

释函可

共是孤身海上山,燕支一去不知还。gòng shì gū shēn hǎi shàng shān,yàn zhī yī qù bù zhī hái。
鸭江已作鸳鸯渚,翠幕仍同虎豹关。yā jiāng yǐ zuò yuān yāng zhǔ,cuì mù réng tóng hǔ bào guān。
桃李种成花更烂,诗书典尽粒方艰。táo lǐ zhǒng chéng huā gèng làn,shī shū diǎn jǐn lì fāng jiān。
不禁更听琵琶怨,碎却青衫泪点班。bù jìn gèng tīng pí pá yuàn,suì què qīng shān lèi diǎn bān。

遥哭笔山

释函可

记得梅花各一篇,暗风吹骨泪如泉。jì dé méi huā gè yī piān,àn fēng chuī gǔ lèi rú quán。
几年白下予同宿,万丈黄垆尔独先。jǐ nián bái xià yǔ tóng sù,wàn zhàng huáng lú ěr dú xiān。
总为江山能短气,曾因病难学逃禅。zǒng wèi jiāng shān néng duǎn qì,céng yīn bìng nán xué táo chán。
相逢一笑无难事,只恐阎罗亦有边。xiāng féng yī xiào wú nán shì,zhǐ kǒng yán luó yì yǒu biān。

遥哭群玉

释函可

客舍无人促膝时,传灯勒鼎总相期。kè shě wú rén cù xī shí,chuán dēng lēi dǐng zǒng xiāng qī。
早知一世心归梦,恨不当年革裹尸。zǎo zhī yī shì xīn guī mèng,hèn bù dāng nián gé guǒ shī。
残墨尚多留白下,孤魂应去到峨嵋。cán mò shàng duō liú bái xià,gū hún yīng qù dào é méi。
还思患难君偏切,夜夜天山带雪悲。hái sī huàn nán jūn piān qiè,yè yè tiān shān dài xuě bēi。

释函可

一个头颅我自题,硬如岩石贱如泥。yī gè tóu lú wǒ zì tí,yìng rú yán shí jiàn rú ní。
稿街亦可悬皆见,漆器何妨饮便迷。gǎo jiē yì kě xuán jiē jiàn,qī qì hé fáng yǐn biàn mí。
磕破人间佛祖小,伸将天外日星低。kē pò rén jiān fú zǔ xiǎo,shēn jiāng tiān wài rì xīng dī。
只今暂把枯茆盖,休怨黄沙践马蹄。zhǐ jīn zàn bǎ kū máo gài,xiū yuàn huáng shā jiàn mǎ tí。