古诗词

题金塔寺二首

释函可

人贫方彻骨,塔尚以金名。rén pín fāng chè gǔ,tǎ shàng yǐ jīn míng。
采蕨扶云出,寻诗蹋月行。cǎi jué fú yún chū,xún shī tà yuè xíng。
断碑看字影,驯虎听经声。duàn bēi kàn zì yǐng,xùn hǔ tīng jīng shēng。
我到家常饭,因留太古情。wǒ dào jiā cháng fàn,yīn liú tài gǔ qíng。

释函可

函可(一六一一—一六五九),字祖心。博罗人。俗姓韩,名宗騋,字犹龙。明礼部尚书韩日缵长子。少为诸生,才气高迈,声名倾动一时。惟绝意仕进,以声色犬马自娱。明思宗崇祯十二年(一六三六)落发为僧,成为道独和尚之法嗣,与师兄函是(字天然)齐名。曾充罗浮山华首台都寺,又在广州创不是庵静修。甲申之变,悲恸形于辞色。明福王弘光元年(一六四五)以请藏入金陵,值国再变,纪为私史。顺治四年,以“私携逆书”为清江宁守将所拘,旋械送北京。部审免死,流放辽阳。先在沈阳南塔(广济寺)开法,又于普济等七大寺说法,被大关以东奉为洞宗鼻祖,声名洋溢于朝鲜、日本。又与辽阳流寓者结冰天吟社,为诗文之交。家人均抗节死,故自号千山剩人。明桂王永历十三年圆寂。著有《千山诗集》二十卷(补遗一卷)传世。陈伯陶《胜朝粤东遗民录》卷四附录《方外》有传。 释函可的作品>>

猜您喜欢

李公赎陈氏为尼三首

释函可

学士行歌绩妇迎,惊回春梦起乡情。xué shì xíng gē jì fù yíng,jīng huí chūn mèng qǐ xiāng qíng。
解将腰带文犀重,添得空门水月清。jiě jiāng yāo dài wén xī zhòng,tiān dé kōng mén shuǐ yuè qīng。
云鬓已随秋雾散,舞衣应逐雨花轻。yún bìn yǐ suí qiū wù sàn,wǔ yī yīng zhú yǔ huā qīng。
翻怜冢畔青青草,不及红莲碛上生。fān lián zhǒng pàn qīng qīng cǎo,bù jí hóng lián qì shàng shēng。

李公赎陈氏为尼三首

释函可

净洗铅华迥不群,袈裟新换石榴裙。jìng xǐ qiān huá jiǒng bù qún,jiā shā xīn huàn shí liú qún。
几回卖镜凌寒雪,何意开笼见白云。jǐ huí mài jìng líng hán xuě,hé yì kāi lóng jiàn bái yún。
拨尽琵琶鸣晓磬,翻残贝叶惜回文。bō jǐn pí pá míng xiǎo qìng,fān cán bèi yè xī huí wén。
十年抱志今方遂,多少须眉得似君。shí nián bào zhì jīn fāng suì,duō shǎo xū méi dé shì jūn。

李公赎陈氏为尼三首

释函可

不是流人泪亦横,夕阳荒草诉中情。bù shì liú rén lèi yì héng,xī yáng huāng cǎo sù zhōng qíng。
自抛家国甘心死,窃比冰霜彻底清。zì pāo jiā guó gān xīn sǐ,qiè bǐ bīng shuāng chè dǐ qīng。
玉麈柄边红粉净,孤鸾镜里白毫生。yù zhǔ bǐng biān hóng fěn jìng,gū luán jìng lǐ bái háo shēng。
从今唤醒梨花梦,收拾残魂礼佛名。cóng jīn huàn xǐng lí huā mèng,shōu shí cán hún lǐ fú míng。

过李公寓同锡侯夜话

释函可

半间茅屋古皇前,石火烧泉话旧缘。bàn jiān máo wū gǔ huáng qián,shí huǒ shāo quán huà jiù yuán。
冷月高悬居士榻,暗风斜吹孝廉船。lěng yuè gāo xuán jū shì tà,àn fēng xié chuī xiào lián chuán。
挑残灯碗钟来寺,敲罢棋枰雪满天。tiāo cán dēng wǎn zhōng lái sì,qiāo bà qí píng xuě mǎn tiān。
共卧片毡拳作枕,布衾如铁夜如年。gòng wò piàn zhān quán zuò zhěn,bù qīn rú tiě yè rú nián。

雪夜怀李公

释函可

钟尽灯微拥破衾,长宵独雪伴枯吟。zhōng jǐn dēng wēi yōng pò qīn,zhǎng xiāo dú xuě bàn kū yín。
泥床白满予方卧,疏壁寒飘尔莫禁。ní chuáng bái mǎn yǔ fāng wò,shū bì hán piāo ěr mò jìn。
都尉已明三老意,邺侯未了十年心。dōu wèi yǐ míng sān lǎo yì,yè hóu wèi le shí nián xīn。
何时日出消残窖,洒作人间遍地霖。hé shí rì chū xiāo cán jiào,sǎ zuò rén jiān biàn dì lín。

和谦受始见塞雪诗

释函可

寒天难曙角声催,被薄风停雪又来。hán tiān nán shǔ jiǎo shēng cuī,bèi báo fēng tíng xuě yòu lái。
窖卧六年僧已老,窗飞数点客方猜。jiào wò liù nián sēng yǐ lǎo,chuāng fēi shù diǎn kè fāng cāi。
乍如浪溅钱塘月,安得香飘庾岭梅。zhà rú làng jiàn qián táng yuè,ān dé xiāng piāo yǔ lǐng méi。
赋罢不妨乘兴过,拨开粪火倒残杯。fù bà bù fáng chéng xīng guò,bō kāi fèn huǒ dào cán bēi。

闻钱君至尚阳堡死

释函可

相逢不禁泪淋浪,忽讶音来我自伤。xiāng féng bù jìn lèi lín làng,hū yà yīn lái wǒ zì shāng。
一片心肝还日月,五更风雪裹文章。yī piàn xīn gān hái rì yuè,wǔ gèng fēng xuě guǒ wén zhāng。
黄沙随梦归香阁,白水招魂入宝坊。huáng shā suí mèng guī xiāng gé,bái shuǐ zhāo hún rù bǎo fāng。
莫为中原难侧足,故将残骨掷龙荒。mò wèi zhōng yuán nán cè zú,gù jiāng cán gǔ zhì lóng huāng。

播船坚辞大法招相随乞戒喜示

释函可

不向天龙会里寻,空堂丈草漫沉吟。bù xiàng tiān lóng huì lǐ xún,kōng táng zhàng cǎo màn chén yín。
田衣独耐长边冷,铁笛横吹太古音。tián yī dú nài zhǎng biān lěng,tiě dí héng chuī tài gǔ yīn。
金色何妨三度舞,神光又见一腰深。jīn sè hé fáng sān dù wǔ,shén guāng yòu jiàn yī yāo shēn。
了知处处笙歌满,休悔从前错用心。le zhī chù chù shēng gē mǎn,xiū huǐ cóng qián cuò yòng xīn。

义虫作么二子归海州有怀

释函可

橐笔经年意未穷,芒鞋紧峭任西东。tuó bǐ jīng nián yì wèi qióng,máng xié jǐn qiào rèn xī dōng。
星文已见龙津合,电影终怜冀北空。xīng wén yǐ jiàn lóng jīn hé,diàn yǐng zhōng lián jì běi kōng。
瓶贮天山山畔雪,锡飞辽海海门风。píng zhù tiān shān shān pàn xuě,xī fēi liáo hǎi hǎi mén fēng。
何时拥毳团圞话,坐数寒更榾柮红。hé shí yōng cuì tuán luán huà,zuò shù hán gèng gǔ duò hóng。

病归承李公以诗见讯用韵奉答

释函可

一从出塞骨先残,扶病归来怯路难。yī cóng chū sāi gǔ xiān cán,fú bìng guī lái qiè lù nán。
寒雪有心依破衲,枯肠无力进朝飧。hán xuě yǒu xīn yī pò nà,kū cháng wú lì jìn cháo sūn。
呻吟亦可参清梵,诗句真同续命丹。shēn yín yì kě cān qīng fàn,shī jù zhēn tóng xù mìng dān。
自是故人情独切,此间谁复问袁安。zì shì gù rén qíng dú qiè,cǐ jiān shuí fù wèn yuán ān。

步韵和丽大师寄怀诗

释函可

艰难百折两人同,旧话峰头愿不空。jiān nán bǎi zhé liǎng rén tóng,jiù huà fēng tóu yuàn bù kōng。
佛似一家传世业,天教五国大门风。fú shì yī jiā chuán shì yè,tiān jiào wǔ guó dà mén fēng。
此心肯共沧波去,片纸长留朔雪中。cǐ xīn kěn gòng cāng bō qù,piàn zhǐ zhǎng liú shuò xuě zhōng。
万里遥遥情脉脉,岭云边月望何穷。wàn lǐ yáo yáo qíng mài mài,lǐng yún biān yuè wàng hé qióng。

弼臣病阻白门两次寄书并诗因成二章兼次其韵

释函可

惊传一纸到辽阳,旧国楼台种白杨。jīng chuán yī zhǐ dào liáo yáng,jiù guó lóu tái zhǒng bái yáng。
我友尽亡惟汝在,而师更苦复余伤。wǒ yǒu jǐn wáng wéi rǔ zài,ér shī gèng kǔ fù yú shāng。
孤舟卧老长干月,破衲披残大漠霜。gū zhōu wò lǎo zhǎng gàn yuè,pò nà pī cán dà mò shuāng。
共是异乡生死隔,西风吹泪不成行。gòng shì yì xiāng shēng sǐ gé,xī fēng chuī lèi bù chéng xíng。

弼臣病阻白门两次寄书并诗因成二章兼次其韵

释函可

两度书来僧正眠,石头仍系孝廉船。liǎng dù shū lái sēng zhèng mián,shí tóu réng xì xiào lián chuán。
交情尚拟还乡曲,病骨先残出塞前。jiāo qíng shàng nǐ hái xiāng qū,bìng gǔ xiān cán chū sāi qián。
旧阁遗经难可问,覆巢馀卵复谁怜。jiù gé yí jīng nán kě wèn,fù cháo yú luǎn fù shuí lián。
幸留花雨沾新冢,始信雷峰别有天。xìng liú huā yǔ zhān xīn zhǒng,shǐ xìn léi fēng bié yǒu tiān。

高含章出塞访友

释函可

拂袖离家出玉门,故人何处骨应存。fú xiù lí jiā chū yù mén,gù rén hé chù gǔ yīng cún。
长边自尔无艰险,异姓于今有弟昆。zhǎng biān zì ěr wú jiān xiǎn,yì xìng yú jīn yǒu dì kūn。
觅窖已扪千岭雪,招辞兼得一僧魂。mì jiào yǐ mén qiān lǐng xuě,zhāo cí jiān dé yī sēng hún。
残毡欲尽难分供,春老荷锄掘草根。cán zhān yù jǐn nán fēn gōng,chūn lǎo hé chú jué cǎo gēn。

游香岩寺

释函可

千峰顶上香岩寺,积雪何年古道堙。qiān fēng dǐng shàng xiāng yán sì,jī xuě hé nián gǔ dào yīn。
航海尚传元学士,登台空揖石仙人。háng hǎi shàng chuán yuán xué shì,dēng tái kōng yī shí xiān rén。
宝幢雨洗灯方续,禅榻云封草渐新。bǎo chuáng yǔ xǐ dēng fāng xù,chán tà yún fēng cǎo jiàn xīn。
伫望双飞天外锡,寒边早布十分春。zhù wàng shuāng fēi tiān wài xī,hán biān zǎo bù shí fēn chūn。