古诗词

西湖竹枝歌

杨维桢

家住西湖新妇矶,劝君不唱缕金衣。jiā zhù xī hú xīn fù jī,quàn jūn bù chàng lǚ jīn yī。
琵琶元是韩朋木,弹得鸳鸯一处飞。pí pá yuán shì hán péng mù,dàn dé yuān yāng yī chù fēi。
杨维桢

杨维桢

杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。 杨维桢的作品>>

猜您喜欢

香奁八咏金盆沐发

杨维桢

紫姑坛上祝方兄,忽听呼卢掷地声。zǐ gū tán shàng zhù fāng xiōng,hū tīng hū lú zhì dì shēng。
星斗未分牛女会,阴阳先判雨云生。xīng dòu wèi fēn niú nǚ huì,yīn yáng xiān pàn yǔ yún shēng。
青蚨孕子宁无兆,玉蝶化身元有情。qīng fú yùn zi níng wú zhào,yù dié huà shēn yuán yǒu qíng。
宝镜重圆三五夜,重磨半月问亏盈。bǎo jìng zhòng yuán sān wǔ yè,zhòng mó bàn yuè wèn kuī yíng。

送罗太初北游

杨维桢

聚散何如水上沤,君行朔漠我东州。jù sàn hé rú shuǐ shàng ōu,jūn xíng shuò mò wǒ dōng zhōu。
三年风雨同为客,一日江湖各问舟。sān nián fēng yǔ tóng wèi kè,yī rì jiāng hú gè wèn zhōu。
古木残阳栖短景,清琴凉月照高秋。gǔ mù cán yáng qī duǎn jǐng,qīng qín liáng yuè zhào gāo qiū。
燕山驿路四千里,归梦还能到此不。yàn shān yì lù sì qiān lǐ,guī mèng hái néng dào cǐ bù。

赠溧阳马闲云鍊师

杨维桢

闲云隐者一区宅,相直芝山半面开。xián yún yǐn zhě yī qū zhái,xiāng zhí zhī shān bàn miàn kāi。
剑气上天看北斗,鹤人作语过蓬莱。jiàn qì shàng tiān kàn běi dòu,hè rén zuò yǔ guò péng lái。
樵柯石烂围棋在,梅洞云深采药回。qiáo kē shí làn wéi qí zài,méi dòng yún shēn cǎi yào huí。
相约丹阳寻祖武,三花髻子市中来。xiāng yuē dān yáng xún zǔ wǔ,sān huā jì zi shì zhōng lái。

追和鲜于公寄山斋先生钓石诗

杨维桢

星滩分得小双台,不染东华半点埃。xīng tān fēn dé xiǎo shuāng tái,bù rǎn dōng huá bàn diǎn āi。
爽气时从仙掌出,青天忽见岳莲开。shuǎng qì shí cóng xiān zhǎng chū,qīng tiān hū jiàn yuè lián kāi。
云根远带桐江水,夜雨新生海眼苔。yún gēn yuǎn dài tóng jiāng shuǐ,yè yǔ xīn shēng hǎi yǎn tái。
九朵峰前成屡忆,不随霜鹤寄诗来。jiǔ duǒ fēng qián chéng lǚ yì,bù suí shuāng hè jì shī lái。

送钱思复之永嘉山长

杨维桢

湖头送客彩舟移,青雀飞来花满枝。hú tóu sòng kè cǎi zhōu yí,qīng què fēi lái huā mǎn zhī。
进士旧传罗刹赋,佳人新唱《竹枝词》。jìn shì jiù chuán luó shā fù,jiā rén xīn chàng zhú zhī cí。
黄桐锦树秋风早,青奥红云海日迟。huáng tóng jǐn shù qiū fēng zǎo,qīng ào hóng yún hǎi rì chí。
思远楼前约相见,西山烟雨画新眉。sī yuǎn lóu qián yuē xiāng jiàn,xī shān yān yǔ huà xīn méi。

送费梦臣北上并简十八丈

杨维桢

桃花新水涨湖头,今日南风起戍楼。táo huā xīn shuǐ zhǎng hú tóu,jīn rì nán fēng qǐ shù lóu。
云近紫台龙虎气,春回青海凤鳞游。yún jìn zǐ tái lóng hǔ qì,chūn huí qīng hǎi fèng lín yóu。
箫韶美颂从容上,光范长书次第投。xiāo sháo měi sòng cóng róng shàng,guāng fàn zhǎng shū cì dì tóu。
为问湖南名奉使,绿衣骢马正风流。wèi wèn hú nán míng fèng shǐ,lǜ yī cōng mǎ zhèng fēng liú。

留别浯溪诸友

杨维桢

浯溪长揖向兰溪,偶及高秋欲半时。wú xī zhǎng yī xiàng lán xī,ǒu jí gāo qiū yù bàn shí。
明月不分天远近,故人相望浙东西。míng yuè bù fēn tiān yuǎn jìn,gù rén xiāng wàng zhè dōng xī。
青山木落千樯立,沧海潮来万马驰。qīng shān mù luò qiān qiáng lì,cāng hǎi cháo lái wàn mǎ chí。
倚棹歌阑离思作,今宵风雨倍凄凄。yǐ zhào gē lán lí sī zuò,jīn xiāo fēng yǔ bèi qī qī。

玄霜台为吕希颜赋

杨维桢

仙家楼若有玄霜,无奈今宵月色凉。xiān jiā lóu ruò yǒu xuán shuāng,wú nài jīn xiāo yuè sè liáng。
露下金茎仙掌白,光生玉兔雪眉苍。lù xià jīn jīng xiān zhǎng bái,guāng shēng yù tù xuě méi cāng。
道人醉写榴皮字,仙客饥分宝屑粮。dào rén zuì xiě liú pí zì,xiān kè jī fēn bǎo xiè liáng。
爱我西阑吹铁笛,碧云千里雁飞长。ài wǒ xī lán chuī tiě dí,bì yún qiān lǐ yàn fēi zhǎng。

和吕希颜

杨维桢

雨过长江五月秋,主家宴客林塘幽。yǔ guò zhǎng jiāng wǔ yuè qiū,zhǔ jiā yàn kè lín táng yōu。
苦无奇字从人问,赖有清尊消我忧。kǔ wú qí zì cóng rén wèn,lài yǒu qīng zūn xiāo wǒ yōu。
道士旧游寻赤壁,美人相见忆罗浮。dào shì jiù yóu xún chì bì,měi rén xiāng jiàn yì luó fú。
休官便拟璜溪住,莼菜鲈鱼不外求。xiū guān biàn nǐ huáng xī zhù,chún cài lú yú bù wài qiú。

夜宴范氏庄

杨维桢

南弁山间多翠微,池塘处处涵清晖。nán biàn shān jiān duō cuì wēi,chí táng chù chù hán qīng huī。
丹泉酿酒名千日,花树成窠大十围。dān quán niàng jiǔ míng qiān rì,huā shù chéng kē dà shí wéi。
童子单衣碧鹤立,美人两袖彩鸾飞。tóng zi dān yī bì hè lì,měi rén liǎng xiù cǎi luán fēi。
临分更作嬉春约,剩载红船白苎衣。lín fēn gèng zuò xī chūn yuē,shèng zài hóng chuán bái zhù yī。

题孟珍玉涧画岳阳小景

杨维桢

岳阳楼上望君山,山色苍凉十二鬟。yuè yáng lóu shàng wàng jūn shān,shān sè cāng liáng shí èr huán。
剑气拂云连翠黛,佩声挑月过沧湾。jiàn qì fú yún lián cuì dài,pèi shēng tiāo yuè guò cāng wān。
洞庭水落渔船上,云梦秋深猎客还。dòng tíng shuǐ luò yú chuán shàng,yún mèng qiū shēn liè kè hái。
最忆老仙吹铁笛,驭风时复往来间。zuì yì lǎo xiān chuī tiě dí,yù fēng shí fù wǎng lái jiān。

承天阁

杨维桢

荆棘荒凉绕故宫,梵楼突兀画图中。jīng jí huāng liáng rào gù gōng,fàn lóu tū wù huà tú zhōng。
地连沧海何由断,月坠青天不离空。dì lián cāng hǎi hé yóu duàn,yuè zhuì qīng tiān bù lí kōng。
螮蝀著檐秋易雨,蒲牢吼屋夜还风。dì dōng zhù yán qiū yì yǔ,pú láo hǒu wū yè hái fēng。
越南羁旅登临倦,书赋囚人日月笼。yuè nán jī lǚ dēng lín juàn,shū fù qiú rén rì yuè lóng。

题张长年雪篷

杨维桢

故人今在霅之滨,风雪孤篷未苦贫。gù rén jīn zài zhà zhī bīn,fēng xuě gū péng wèi kǔ pín。
二载溪头见安道,一蓑江上觅玄真。èr zài xī tóu jiàn ān dào,yī suō jiāng shàng mì xuán zhēn。
饭烝菰米香生夜,被拥芦花梦绕春。fàn zhēng gū mǐ xiāng shēng yè,bèi yōng lú huā mèng rào chūn。
莫说江都锦帆事,芜城烟雨正愁人。mò shuō jiāng dōu jǐn fān shì,wú chéng yān yǔ zhèng chóu rén。

禁酒

杨维桢

铁史先生遵酒禁,笙歌不上小蓬台。tiě shǐ xiān shēng zūn jiǔ jìn,shēng gē bù shàng xiǎo péng tái。
忍看红雨将春去,孤负青天送月来。rěn kàn hóng yǔ jiāng chūn qù,gū fù qīng tiān sòng yuè lái。
陶令额纱劳且裹,孔融手荐岂容裁。táo lìng é shā láo qiě guǒ,kǒng róng shǒu jiàn qǐ róng cái。
洞庭春色应无律,多种黄柑作酒材。dòng tíng chūn sè yīng wú lǜ,duō zhǒng huáng gān zuò jiǔ cái。

挽达兼善御史

杨维桢

黑风吹雨海冥冥,被甲船头夜点兵。hēi fēng chuī yǔ hǎi míng míng,bèi jiǎ chuán tóu yè diǎn bīng。
报国岂知身有死,誓天不与贼俱生。bào guó qǐ zhī shēn yǒu sǐ,shì tiān bù yǔ zéi jù shēng。
神游碧落青骡远,气挟洪涛白马迎。shén yóu bì luò qīng luó yuǎn,qì xié hóng tāo bái mǎ yíng。
金匮正修仁义传,史官执笔泪先倾。jīn kuì zhèng xiū rén yì chuán,shǐ guān zhí bǐ lèi xiān qīng。