古诗词

西湖竹枝歌

杨维桢

劝郎莫上南高峰,劝侬莫上北高峰。quàn láng mò shàng nán gāo fēng,quàn nóng mò shàng běi gāo fēng。
南高峰云北高雨,云雨相催愁杀侬。nán gāo fēng yún běi gāo yǔ,yún yǔ xiāng cuī chóu shā nóng。
杨维桢

杨维桢

杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。 杨维桢的作品>>

猜您喜欢

寄秋渊沈鍊师

杨维桢

琅玕种得三千个,个个琼台玉树齐。láng gān zhǒng dé sān qiān gè,gè gè qióng tái yù shù qí。
秋净双凫青泖曲,夜寒一虎大茅西。qiū jìng shuāng fú qīng mǎo qū,yè hán yī hǔ dà máo xī。
长茸不着花猫猎,深竹时闻翠羽啼。zhǎng rōng bù zhe huā māo liè,shēn zhú shí wén cuì yǔ tí。
老我所须唯铁杖,不须太乙乞青藜。lǎo wǒ suǒ xū wéi tiě zhàng,bù xū tài yǐ qǐ qīng lí。

十月六日席上与同座客陆宅之夏士文及主人吕希尚希远联句

杨维桢

新泼葡萄琥珀浓,酒逢知己量千钟。xīn pō pú táo hǔ pò nóng,jiǔ féng zhī jǐ liàng qiān zhōng。
犀盘箸落眠金鹿,雁柱弦鸣应玉龙。xī pán zhù luò mián jīn lù,yàn zhù xián míng yīng yù lóng。
紫蟹研膏红似橘,青虾剥尾绿如葱。zǐ xiè yán gāo hóng shì jú,qīng xiā bō wěi lǜ rú cōng。
彩云吹散阳台雨,知在巫山第几重。cǎi yún chuī sàn yáng tái yǔ,zhī zài wū shān dì jǐ zhòng。

八月五日喜雨初阳台上作

杨维桢

敲门空过太史宅,曳杖却上初阳台。qiāo mén kōng guò tài shǐ zhái,yè zhàng què shàng chū yáng tái。
雷从葛仙井底起,雨自黄妃塔上来。léi cóng gé xiān jǐng dǐ qǐ,yǔ zì huáng fēi tǎ shàng lái。
官军捷报铜铊陌,山人酒泻白螺杯。guān jūn jié bào tóng tā mò,shān rén jiǔ xiè bái luó bēi。
凭谁得知诗句好,山东李勋今有才。píng shuí dé zhī shī jù hǎo,shān dōng lǐ xūn jīn yǒu cái。

十七日过无住庵因留题鉴上人半云轩

杨维桢

我访东山丞相谱,因过南墅半云寮。wǒ fǎng dōng shān chéng xiāng pǔ,yīn guò nán shù bàn yún liáo。
雉栖薜荔都苍墓,鳌补夫容大士桥。zhì qī bì lì dōu cāng mù,áo bǔ fū róng dà shì qiáo。
万岁藤枝神蜕杖,三花树子瘿为瓢。wàn suì téng zhī shén tuì zhàng,sān huā shù zi yǐng wèi piáo。
老僧好事兼好客,时作远公莲社招。lǎo sēng hǎo shì jiān hǎo kè,shí zuò yuǎn gōng lián shè zhāo。

用苏昌龄韵赋李紫筼白云窗

杨维桢

紫筼之筼筼满林,白云之云云复深。zǐ yún zhī yún yún mǎn lín,bái yún zhī yún yún fù shēn。
忽见南山有真意,时闻好鸟流清音。hū jiàn nán shān yǒu zhēn yì,shí wén hǎo niǎo liú qīng yīn。
盆翻玉女当窗雪,棋款仙樵石几阴。pén fān yù nǚ dāng chuāng xuě,qí kuǎn xiān qiáo shí jǐ yīn。
为子朗歌成古调,写以老铁斛卢琴。wèi zi lǎng gē chéng gǔ diào,xiě yǐ lǎo tiě hú lú qín。

寄两道原诗

杨维桢

信公今住竹林寺,曾寄吴盐道起居。xìn gōng jīn zhù zhú lín sì,céng jì wú yán dào qǐ jū。
戴家泊上收秫米,凌湖门外好鲈鱼。dài jiā pō shàng shōu shú mǐ,líng hú mén wài hǎo lú yú。
缁衣宰相日给告,清客道人新著书。zī yī zǎi xiāng rì gěi gào,qīng kè dào rén xīn zhù shū。
若问西湖湖上伴,竹枝零落柳枝疏。ruò wèn xī hú hú shàng bàn,zhú zhī líng luò liǔ zhī shū。

寄两道原诗

杨维桢

老人雅趣近何如,闻说移车霅上居。lǎo rén yǎ qù jìn hé rú,wén shuō yí chē zhà shàng jū。
瓮口新包竹叶酒,船头学钓桃花鱼。wèng kǒu xīn bāo zhú yè jiǔ,chuán tóu xué diào táo huā yú。
雄文曾佩六国印,绮语更着三家书。xióng wén céng pèi liù guó yìn,qǐ yǔ gèng zhe sān jiā shū。
两家道郎我所爱,何啻林间见二疏。liǎng jiā dào láng wǒ suǒ ài,hé chì lín jiān jiàn èr shū。

寄张伯雨

杨维桢

句曲先生非隐沦,苦嫌城市客来频。jù qū xiān shēng fēi yǐn lún,kǔ xián chéng shì kè lái pín。
每瞻湖上青乌去,不觉山中白兔驯。měi zhān hú shàng qīng wū qù,bù jué shān zhōng bái tù xùn。
古洞神瓜圆似斗,空林老茯长如神。gǔ dòng shén guā yuán shì dòu,kōng lín lǎo fú zhǎng rú shén。
金钟玉几我所爱,鹤氅乌巾许卜邻。jīn zhōng yù jǐ wǒ suǒ ài,hè chǎng wū jīn xǔ bo lín。

香奁八咏金盆沐发

杨维桢

华清春昼赐温泉,绾脱青丝散一编。huá qīng chūn zhòu cì wēn quán,wǎn tuō qīng sī sàn yī biān。
翠雨乱跳花底月,黑云半卷镜中天。cuì yǔ luàn tiào huā dǐ yuè,hēi yún bàn juǎn jìng zhōng tiān。
铜仙盘冷添甘露,玉女盆倾拾翠钿。tóng xiān pán lěng tiān gān lù,yù nǚ pén qīng shí cuì diàn。
拢得云鬟高一尺,罟冠新上玉台前。lǒng dé yún huán gāo yī chǐ,gǔ guān xīn shàng yù tái qián。

香奁八咏金盆沐发

杨维桢

一片清光照胆寒,玉容满镜掩飞鸾。yī piàn qīng guāng zhào dǎn hán,yù róng mǎn jìng yǎn fēi luán。
素娥照见黄金阙,绛雪镕开白玉盘。sù é zhào jiàn huáng jīn quē,jiàng xuě róng kāi bái yù pán。
翠点柳尖春未透,红生樱颗露初干。cuì diǎn liǔ jiān chūn wèi tòu,hóng shēng yīng kē lù chū gàn。
好风为我披罗幕,一朵芙蓉正面看。hǎo fēng wèi wǒ pī luó mù,yī duǒ fú róng zhèng miàn kàn。

香奁八咏金盆沐发

杨维桢

天然玉质洗铅华,怪底偏将半面遮。tiān rán yù zhì xǐ qiān huá,guài dǐ piān jiāng bàn miàn zhē。
红滴香冰融獭髓,彩黏腻雨上梨花。hóng dī xiāng bīng róng tǎ suǐ,cǎi nián nì yǔ shàng lí huā。
收乾通德言难尽,点湿明妃画莫加。shōu qián tōng dé yán nán jǐn,diǎn shī míng fēi huà mò jiā。
聚得斑斑在何处,软绡寄与薄情家。jù dé bān bān zài hé chù,ruǎn xiāo jì yǔ báo qíng jiā。

香奁八咏金盆沐发

杨维桢

按乐图开列画堂,春愁何独损清扬。àn lè tú kāi liè huà táng,chūn chóu hé dú sǔn qīng yáng。
蜀山烟雨双尖瘦,汉柳风霜雨叶苍。shǔ shān yān yǔ shuāng jiān shòu,hàn liǔ fēng shuāng yǔ yè cāng。
索画未成京兆谱,欲啼先学寿阳妆。suǒ huà wèi chéng jīng zhào pǔ,yù tí xiān xué shòu yáng zhuāng。
萧郎忽有归期报,喜得天庭一点黄。xiāo láng hū yǒu guī qī bào,xǐ dé tiān tíng yī diǎn huáng。

香奁八咏金盆沐发

杨维桢

是谁步屧印微茫,便似石家春满床。shì shuí bù xiè yìn wēi máng,biàn shì shí jiā chūn mǎn chuáng。
软雪消时痕晃底,好风起处步生香。ruǎn xuě xiāo shí hén huǎng dǐ,hǎo fēng qǐ chù bù shēng xiāng。
彩云飞上秋千镫,芳草侵来蹴鞠场。cǎi yún fēi shàng qiū qiān dèng,fāng cǎo qīn lái cù jū chǎng。
愁绝如痴成独立,绣鸳拾得在东墙。chóu jué rú chī chéng dú lì,xiù yuān shí dé zài dōng qiáng。

香奁八咏金盆沐发

杨维桢

骨瘦魂清酒力微,路迷错莫是还非。gǔ shòu hún qīng jiǔ lì wēi,lù mí cuò mò shì hái fēi。
罗浮晓月相将落,巫峡断云何处飞。luó fú xiǎo yuè xiāng jiāng luò,wū xiá duàn yún hé chù fēi。
金弹撇来惊忽忽,玉龙嘶了尚依依。jīn dàn piē lái jīng hū hū,yù lóng sī le shàng yī yī。
不如直到钧天所,记得《霓裳》乐谱归。bù rú zhí dào jūn tiān suǒ,jì dé ní shang lè pǔ guī。

香奁八咏金盆沐发

杨维桢

绣线添来日正迟,香绒倦理一支颐。xiù xiàn tiān lái rì zhèng chí,xiāng róng juàn lǐ yī zhī yí。
心游飞絮浑无著,身蜕枯蝉忽若痴。xīn yóu fēi xù hún wú zhù,shēn tuì kū chán hū ruò chī。
花帧错描愁伴觉,金针阁住许谁知。huā zhēn cuò miáo chóu bàn jué,jīn zhēn gé zhù xǔ shuí zhī。
绝怜小玉情缘重,到死春蚕始绝丝。jué lián xiǎo yù qíng yuán zhòng,dào sǐ chūn cán shǐ jué sī。