古诗词

秋思

释函可

鸿雁逐飞云,青天亦有行。hóng yàn zhú fēi yún,qīng tiān yì yǒu xíng。
兄弟本四人,仲季歘云亡。xiōng dì běn sì rén,zhòng jì chuā yún wáng。
伯窜东海隅,叔留南海旁。bó cuàn dōng hǎi yú,shū liú nán hǎi páng。
相隔万馀里,东南永相望。xiāng gé wàn yú lǐ,dōng nán yǒng xiāng wàng。
忆昔在长安,膝下共两双。yì xī zài zhǎng ān,xī xià gòng liǎng shuāng。
朝去候门扉,朝回牵衣裳。cháo qù hòu mén fēi,cháo huí qiān yī shang。
忆昔在南国,齐揖事先王。yì xī zài nán guó,qí yī shì xiān wáng。
教训日以严,道义日以康。jiào xùn rì yǐ yán,dào yì rì yǐ kāng。
忆昔在家园,气力各自强。yì xī zài jiā yuán,qì lì gè zì qiáng。
读书穷壶兴,落笔竞沅湘。dú shū qióng hú xīng,luò bǐ jìng yuán xiāng。
神异古人遇,举世无文章。shén yì gǔ rén yù,jǔ shì wú wén zhāng。
当春二三月,风吹百草长。dāng chūn èr sān yuè,fēng chuī bǎi cǎo zhǎng。
登堂献寿酒,散步陟崇冈。dēng táng xiàn shòu jiǔ,sàn bù zhì chóng gāng。
夏日听黄鹂,阴阴亭馆凉。xià rì tīng huáng lí,yīn yīn tíng guǎn liáng。
折荷绿玉池,剥荔黄金床。zhé hé lǜ yù chí,bō lì huáng jīn chuáng。
桐叶下金井,四围橘柚黄。tóng yè xià jīn jǐng,sì wéi jú yòu huáng。
薄暮向空阶,联袂延月光。báo mù xiàng kōng jiē,lián mèi yán yuè guāng。
忽见梅花发,大开楼上窗。hū jiàn méi huā fā,dà kāi lóu shàng chuāng。
色映枝枝玉,诗成字字香。sè yìng zhī zhī yù,shī chéng zì zì xiāng。
好景必同赏,佳酿必同尝。hǎo jǐng bì tóng shǎng,jiā niàng bì tóng cháng。
夜寒必同被,得句必同商。yè hán bì tóng bèi,dé jù bì tóng shāng。
先子忽见背,血泪尽汪洋。xiān zi hū jiàn bèi,xuè lèi jǐn wāng yáng。
三载草土中,不离阿母傍。sān zài cǎo tǔ zhōng,bù lí ā mǔ bàng。
伯也忽瞿然,团圞非久长。bó yě hū qú rán,tuán luán fēi jiǔ zhǎng。
拜母别诸弟,薙发栖大匡。bài mǔ bié zhū dì,tì fā qī dà kuāng。
仲弟登贤书,云路步前芳。zhòng dì dēng xián shū,yún lù bù qián fāng。
叔弟薄青衿,欣然慕老庞。shū dì báo qīng jīn,xīn rán mù lǎo páng。
阿季独俶傥,走马少年场。ā jì dú chù tǎng,zǒu mǎ shǎo nián chǎng。
抱志虽各殊,骨肉不相忘。bào zhì suī gè shū,gǔ ròu bù xiāng wàng。
一朝日月坠,大地共仓皇。yī cháo rì yuè zhuì,dà dì gòng cāng huáng。
紫荆长枝折,飘零天一方。zǐ jīng zhǎng zhī zhé,piāo líng tiān yī fāng。
寄书阻兵革,得罪饱冰霜。jì shū zǔ bīng gé,dé zuì bǎo bīng shuāng。
远碛听笳吹,回头盼故乡。yuǎn qì tīng jiā chuī,huí tóu pàn gù xiāng。
前月片纸来,摧胸裂肝肠。qián yuè piàn zhǐ lái,cuī xiōng liè gān cháng。
闾井十无一,举家惨罹殃。lǘ jǐng shí wú yī,jǔ jiā cǎn lí yāng。
叔弟尚伏枕,一命在微茫。shū dì shàng fú zhěn,yī mìng zài wēi máng。
母死恐未葬,弟死谁盖藏。mǔ sǐ kǒng wèi zàng,dì sǐ shuí gài cáng。
登山苦无梯,涉河苦无梁。dēng shān kǔ wú tī,shè hé kǔ wú liáng。
山木何翛翛,河水何汤汤。shān mù hé xiāo xiāo,hé shuǐ hé tāng tāng。
安得高飞翼,驾我以翱翔。ān dé gāo fēi yì,jià wǒ yǐ áo xiáng。
狂雨日下来,白昼黑淋浪。kuáng yǔ rì xià lái,bái zhòu hēi lín làng。

释函可

函可(一六一一—一六五九),字祖心。博罗人。俗姓韩,名宗騋,字犹龙。明礼部尚书韩日缵长子。少为诸生,才气高迈,声名倾动一时。惟绝意仕进,以声色犬马自娱。明思宗崇祯十二年(一六三六)落发为僧,成为道独和尚之法嗣,与师兄函是(字天然)齐名。曾充罗浮山华首台都寺,又在广州创不是庵静修。甲申之变,悲恸形于辞色。明福王弘光元年(一六四五)以请藏入金陵,值国再变,纪为私史。顺治四年,以“私携逆书”为清江宁守将所拘,旋械送北京。部审免死,流放辽阳。先在沈阳南塔(广济寺)开法,又于普济等七大寺说法,被大关以东奉为洞宗鼻祖,声名洋溢于朝鲜、日本。又与辽阳流寓者结冰天吟社,为诗文之交。家人均抗节死,故自号千山剩人。明桂王永历十三年圆寂。著有《千山诗集》二十卷(补遗一卷)传世。陈伯陶《胜朝粤东遗民录》卷四附录《方外》有传。 释函可的作品>>

猜您喜欢

得友沧江南信

释函可

灯前忽接江南信,未拆先惊喜复疑。dēng qián hū jiē jiāng nán xìn,wèi chāi xiān jīng xǐ fù yí。
大漠到来三易岁,白门死却几相知。dà mò dào lái sān yì suì,bái mén sǐ què jǐ xiāng zhī。
两人心事六千里,片纸书题九月时。liǎng rén xīn shì liù qiān lǐ,piàn zhǐ shū tí jiǔ yuè shí。
捧读从头亲切语,一天冰雪见须眉。pěng dú cóng tóu qīn qiè yǔ,yī tiān bīng xuě jiàn xū méi。

寒夜偶成

释函可

日短无妨独夜愁,?毿布衲自蒙头。rì duǎn wú fáng dú yè chóu,rán sān bù nà zì méng tóu。
白杨梦绕尚书冢,大石云封仙客楼。bái yáng mèng rào shàng shū zhǒng,dà shí yún fēng xiān kè lóu。
霜气正浓心匪席,钟声不远月如钩。shuāng qì zhèng nóng xīn fěi xí,zhōng shēng bù yuǎn yuè rú gōu。
更长任尔终须晓,能使沉沉万古不。gèng zhǎng rèn ěr zhōng xū xiǎo,néng shǐ chén chén wàn gǔ bù。

岁暮雪中

释函可

四十风光一抹收,故乡望断岁如流。sì shí fēng guāng yī mǒ shōu,gù xiāng wàng duàn suì rú liú。
料因诃佛填冰狱,岂为修文上玉楼。liào yīn hē fú tián bīng yù,qǐ wèi xiū wén shàng yù lóu。
雪尽埋时偏得句,天当崩后更无忧。xuě jǐn mái shí piān dé jù,tiān dāng bēng hòu gèng wú yōu。
当年六载行难满,殃及儿孙冷不休。dāng nián liù zài xíng nán mǎn,yāng jí ér sūn lěng bù xiū。

同诸子宿雪斋

释函可

冰天尽日麈纵横,秉烛还教续笑声。bīng tiān jǐn rì zhǔ zòng héng,bǐng zhú hái jiào xù xiào shēng。
今岁眼看片影过,几人身在一宵情。jīn suì yǎn kàn piàn yǐng guò,jǐ rén shēn zài yī xiāo qíng。
枕边各自家乡近,笔下何妨星斗惊。zhěn biān gè zì jiā xiāng jìn,bǐ xià hé fáng xīng dòu jīng。
到晓定知饶别泪,土床如水听鸡鸣。dào xiǎo dìng zhī ráo bié lèi,tǔ chuáng rú shuǐ tīng jī míng。

偶感

释函可

天地为圜山水囚,无弦一操亦拘幽。tiān dì wèi huán shān shuǐ qiú,wú xián yī cāo yì jū yōu。
罽宾尚自容狮子,石虎真同狎海鸥。jì bīn shàng zì róng shī zi,shí hǔ zhēn tóng xiá hǎi ōu。
饱食更无思作佛,生还端不愿封侯。bǎo shí gèng wú sī zuò fú,shēng hái duān bù yuàn fēng hóu。
请翻青史兼灯录,亦有痴顽似我不。qǐng fān qīng shǐ jiān dēng lù,yì yǒu chī wán shì wǒ bù。

闻浪大师主法伞岭

释函可

马耳峰头食蜜甜,长干花瓣又重拈。mǎ ěr fēng tóu shí mì tián,zhǎng gàn huā bàn yòu zhòng niān。
共经劫火三禅乐,分取曹源两地沾。gòng jīng jié huǒ sān chán lè,fēn qǔ cáo yuán liǎng dì zhān。
伞岭杖头风日朗,天山衲底雪霜严。sǎn lǐng zhàng tóu fēng rì lǎng,tiān shān nà dǐ xuě shuāng yán。
不禁钟尽怀方切,寒雁无声月一帘。bù jìn zhōng jǐn huái fāng qiè,hán yàn wú shēng yuè yī lián。

闻遁庵伞岭监院

释函可

何人寒夜苦相思,犹忆临岐赠一枝。hé rén hán yè kǔ xiāng sī,yóu yì lín qí zèng yī zhī。
百丈再参惟马祖,慈明总院属杨岐。bǎi zhàng zài cān wéi mǎ zǔ,cí míng zǒng yuàn shǔ yáng qí。
出笼孤鹤抟风疾,穿市泥牛蹴月奇。chū lóng gū hè tuán fēng jí,chuān shì ní niú cù yuè qí。
鸭绿江头频斫额,好将消息寄边陲。yā lǜ jiāng tóu pín zhuó é,hǎo jiāng xiāo xī jì biān chuí。

寄茂之二首

释函可

髫年见尔蚤登坛,瓦钵藜羹每共飧。tiáo nián jiàn ěr zǎo dēng tán,wǎ bō lí gēng měi gòng sūn。
两世交游情更切,七朝耆旧泪难干。liǎng shì jiāo yóu qíng gèng qiè,qī cháo qí jiù lèi nán gàn。
孤山未得林逋适,后学谁知范叔寒。gū shān wèi dé lín bū shì,hòu xué shuí zhī fàn shū hán。
料得岁残吟倦后,铁函偷启避人看。liào dé suì cán yín juàn hòu,tiě hán tōu qǐ bì rén kàn。

寄茂之二首

释函可

破屋残书虎豹邻,萧萧风雨独相亲。pò wū cán shū hǔ bào lín,xiāo xiāo fēng yǔ dú xiāng qīn。
一时群士推前辈,半世相交属古人。yī shí qún shì tuī qián bèi,bàn shì xiāng jiāo shǔ gǔ rén。
几食神仙终不饱,屡看儿女始知贫。jǐ shí shén xiān zhōng bù bǎo,lǚ kàn ér nǚ shǐ zhī pín。
冰天欲寄新诗卷,老眼应知泪又频。bīng tiān yù jì xīn shī juǎn,lǎo yǎn yīng zhī lèi yòu pín。

寄与治二首

释函可

乱后投交白板门,梅花香饭每同论。luàn hòu tóu jiāo bái bǎn mén,méi huā xiāng fàn měi tóng lùn。
平生最苦人皆好,古道全凋尔尚存。píng shēng zuì kǔ rén jiē hǎo,gǔ dào quán diāo ěr shàng cún。
客到定留徒四壁,诗成不厌倒千樽。kè dào dìng liú tú sì bì,shī chéng bù yàn dào qiān zūn。
世间那见清贫士,猿鹤沙虫尽感恩。shì jiān nà jiàn qīng pín shì,yuán hè shā chóng jǐn gǎn ēn。

寄与治二首

释函可

一卷诗书动甲兵,鸟飞鱼逝海天惊。yī juǎn shī shū dòng jiǎ bīng,niǎo fēi yú shì hǎi tiān jīng。
许多人士欣同死,费尽精神荷再生。xǔ duō rén shì xīn tóng sǐ,fèi jǐn jīng shén hé zài shēng。
书寄极边看雁度,影留孤壁共鸡鸣。shū jì jí biān kàn yàn dù,yǐng liú gū bì gòng jī míng。
想当花发高朋集,独少残僧笑语声。xiǎng dāng huā fā gāo péng jí,dú shǎo cán sēng xiào yǔ shēng。

寄与然师

释函可

半世风流薄幸名,蛮烟琴韵苦冰清。bàn shì fēng liú báo xìng míng,mán yān qín yùn kǔ bīng qīng。
后门开处如花散,大厦倾时集杖横。hòu mén kāi chù rú huā sàn,dà shà qīng shí jí zhàng héng。
一幅云山通性命,四围弓剑见交情。yī fú yún shān tōng xìng mìng,sì wéi gōng jiàn jiàn jiāo qíng。
年来何地堪行脚,绝塞思君草履轻。nián lái hé dì kān xíng jiǎo,jué sāi sī jūn cǎo lǚ qīng。

寄孟贞

释函可

石子冈头共苦吟,交情老向水云深。shí zi gāng tóu gòng kǔ yín,jiāo qíng lǎo xiàng shuǐ yún shēn。
孤僧罪案横诗卷,伯氏遗词发道心。gū sēng zuì àn héng shī juǎn,bó shì yí cí fā dào xīn。
婚嫁若完休卖赋,须眉白尽好投针。hūn jià ruò wán xiū mài fù,xū méi bái jǐn hǎo tóu zhēn。
连年何限悲酸句,曾否招魂到海浔。lián nián hé xiàn bēi suān jù,céng fǒu zhāo hún dào hǎi xún。

寄于皇

释函可

大风吹梦渺无垠,白鹭洲前彩袖贫。dà fēng chuī mèng miǎo wú yín,bái lù zhōu qián cǎi xiù pín。
今古更教谁搦管,乾坤似未可容身。jīn gǔ gèng jiào shuí nuò guǎn,qián kūn shì wèi kě róng shēn。
钟声屡听寒僧饭,诗句时生山鬼瞋。zhōng shēng lǚ tīng hán sēng fàn,shī jù shí shēng shān guǐ chēn。
好拟招魂东海畔,沅湘不独没灵均。hǎo nǐ zhāo hún dōng hǎi pàn,yuán xiāng bù dú méi líng jūn。

寄澹心

释函可

木佛寒边尚未烧,黔王宅畔梦相招。mù fú hán biān shàng wèi shāo,qián wáng zhái pàn mèng xiāng zhāo。
抬眸直可烁千界,挥藻真堪贱六朝。tái móu zhí kě shuò qiān jiè,huī zǎo zhēn kān jiàn liù cháo。
碎却青衫天地裂,收回残魄日星昭。suì què qīng shān tiān dì liè,shōu huí cán pò rì xīng zhāo。
铁函珍重休沉井,那见黄尘彻底飘。tiě hán zhēn zhòng xiū chén jǐng,nà jiàn huáng chén chè dǐ piāo。