古诗词

秋思

释函可

鸿雁逐飞云,青天亦有行。hóng yàn zhú fēi yún,qīng tiān yì yǒu xíng。
兄弟本四人,仲季歘云亡。xiōng dì běn sì rén,zhòng jì chuā yún wáng。
伯窜东海隅,叔留南海旁。bó cuàn dōng hǎi yú,shū liú nán hǎi páng。
相隔万馀里,东南永相望。xiāng gé wàn yú lǐ,dōng nán yǒng xiāng wàng。
忆昔在长安,膝下共两双。yì xī zài zhǎng ān,xī xià gòng liǎng shuāng。
朝去候门扉,朝回牵衣裳。cháo qù hòu mén fēi,cháo huí qiān yī shang。
忆昔在南国,齐揖事先王。yì xī zài nán guó,qí yī shì xiān wáng。
教训日以严,道义日以康。jiào xùn rì yǐ yán,dào yì rì yǐ kāng。
忆昔在家园,气力各自强。yì xī zài jiā yuán,qì lì gè zì qiáng。
读书穷壶兴,落笔竞沅湘。dú shū qióng hú xīng,luò bǐ jìng yuán xiāng。
神异古人遇,举世无文章。shén yì gǔ rén yù,jǔ shì wú wén zhāng。
当春二三月,风吹百草长。dāng chūn èr sān yuè,fēng chuī bǎi cǎo zhǎng。
登堂献寿酒,散步陟崇冈。dēng táng xiàn shòu jiǔ,sàn bù zhì chóng gāng。
夏日听黄鹂,阴阴亭馆凉。xià rì tīng huáng lí,yīn yīn tíng guǎn liáng。
折荷绿玉池,剥荔黄金床。zhé hé lǜ yù chí,bō lì huáng jīn chuáng。
桐叶下金井,四围橘柚黄。tóng yè xià jīn jǐng,sì wéi jú yòu huáng。
薄暮向空阶,联袂延月光。báo mù xiàng kōng jiē,lián mèi yán yuè guāng。
忽见梅花发,大开楼上窗。hū jiàn méi huā fā,dà kāi lóu shàng chuāng。
色映枝枝玉,诗成字字香。sè yìng zhī zhī yù,shī chéng zì zì xiāng。
好景必同赏,佳酿必同尝。hǎo jǐng bì tóng shǎng,jiā niàng bì tóng cháng。
夜寒必同被,得句必同商。yè hán bì tóng bèi,dé jù bì tóng shāng。
先子忽见背,血泪尽汪洋。xiān zi hū jiàn bèi,xuè lèi jǐn wāng yáng。
三载草土中,不离阿母傍。sān zài cǎo tǔ zhōng,bù lí ā mǔ bàng。
伯也忽瞿然,团圞非久长。bó yě hū qú rán,tuán luán fēi jiǔ zhǎng。
拜母别诸弟,薙发栖大匡。bài mǔ bié zhū dì,tì fā qī dà kuāng。
仲弟登贤书,云路步前芳。zhòng dì dēng xián shū,yún lù bù qián fāng。
叔弟薄青衿,欣然慕老庞。shū dì báo qīng jīn,xīn rán mù lǎo páng。
阿季独俶傥,走马少年场。ā jì dú chù tǎng,zǒu mǎ shǎo nián chǎng。
抱志虽各殊,骨肉不相忘。bào zhì suī gè shū,gǔ ròu bù xiāng wàng。
一朝日月坠,大地共仓皇。yī cháo rì yuè zhuì,dà dì gòng cāng huáng。
紫荆长枝折,飘零天一方。zǐ jīng zhǎng zhī zhé,piāo líng tiān yī fāng。
寄书阻兵革,得罪饱冰霜。jì shū zǔ bīng gé,dé zuì bǎo bīng shuāng。
远碛听笳吹,回头盼故乡。yuǎn qì tīng jiā chuī,huí tóu pàn gù xiāng。
前月片纸来,摧胸裂肝肠。qián yuè piàn zhǐ lái,cuī xiōng liè gān cháng。
闾井十无一,举家惨罹殃。lǘ jǐng shí wú yī,jǔ jiā cǎn lí yāng。
叔弟尚伏枕,一命在微茫。shū dì shàng fú zhěn,yī mìng zài wēi máng。
母死恐未葬,弟死谁盖藏。mǔ sǐ kǒng wèi zàng,dì sǐ shuí gài cáng。
登山苦无梯,涉河苦无梁。dēng shān kǔ wú tī,shè hé kǔ wú liáng。
山木何翛翛,河水何汤汤。shān mù hé xiāo xiāo,hé shuǐ hé tāng tāng。
安得高飞翼,驾我以翱翔。ān dé gāo fēi yì,jià wǒ yǐ áo xiáng。
狂雨日下来,白昼黑淋浪。kuáng yǔ rì xià lái,bái zhòu hēi lín làng。

释函可

函可(一六一一—一六五九),字祖心。博罗人。俗姓韩,名宗騋,字犹龙。明礼部尚书韩日缵长子。少为诸生,才气高迈,声名倾动一时。惟绝意仕进,以声色犬马自娱。明思宗崇祯十二年(一六三六)落发为僧,成为道独和尚之法嗣,与师兄函是(字天然)齐名。曾充罗浮山华首台都寺,又在广州创不是庵静修。甲申之变,悲恸形于辞色。明福王弘光元年(一六四五)以请藏入金陵,值国再变,纪为私史。顺治四年,以“私携逆书”为清江宁守将所拘,旋械送北京。部审免死,流放辽阳。先在沈阳南塔(广济寺)开法,又于普济等七大寺说法,被大关以东奉为洞宗鼻祖,声名洋溢于朝鲜、日本。又与辽阳流寓者结冰天吟社,为诗文之交。家人均抗节死,故自号千山剩人。明桂王永历十三年圆寂。著有《千山诗集》二十卷(补遗一卷)传世。陈伯陶《胜朝粤东遗民录》卷四附录《方外》有传。 释函可的作品>>

猜您喜欢

真乘先入匡山谒栖贤后出塞访余相见次始知其父圆实信

释函可

相思每恨到来迟,把手相看喜复疑。xiāng sī měi hèn dào lái chí,bǎ shǒu xiāng kàn xǐ fù yí。
万里髑髅当作伴,一瓢风雨自支饥。wàn lǐ dú lóu dāng zuò bàn,yī piáo fēng yǔ zì zhī jī。
伤心何限终难忍,开口仍留已尽知。shāng xīn hé xiàn zhōng nán rěn,kāi kǒu réng liú yǐ jǐn zhī。
最好匡庐双剑合,不禁回望白云悲。zuì hǎo kuāng lú shuāng jiàn hé,bù jìn huí wàng bái yún bēi。

遥哭邹白衣

释函可

到死应知骨未摧,戴将白雪照泉台。dào sǐ yīng zhī gǔ wèi cuī,dài jiāng bái xuě zhào quán tái。
江山纸上还留影,富贵生前幸不才。jiāng shān zhǐ shàng hái liú yǐng,fù guì shēng qián xìng bù cái。
短札几回通远碛,长歌徒自委荒莱。duǎn zhá jǐ huí tōng yuǎn qì,zhǎng gē tú zì wěi huāng lái。
尘埋双管卮亭冷,从此梅花不必开。chén mái shuāng guǎn zhī tíng lěng,cóng cǐ méi huā bù bì kāi。

和掌邦弟二首

释函可

袈裟一搭是吾忧,万井风烟况未收。jiā shā yī dā shì wú yōu,wàn jǐng fēng yān kuàng wèi shōu。
早是无家心已断,忽闻有弟泪重流。zǎo shì wú jiā xīn yǐ duàn,hū wén yǒu dì lèi zhòng liú。
洞庭波泛孤鸿影,华表霜寒老鹤愁。dòng tíng bō fàn gū hóng yǐng,huá biǎo shuāng hán lǎo hè chóu。
两地月明遥共望,何时还照合江楼。liǎng dì yuè míng yáo gòng wàng,hé shí hái zhào hé jiāng lóu。

和掌邦弟二首

释函可

空囊墨化苍龙吼,野寺钟残黑雾屯。kōng náng mò huà cāng lóng hǒu,yě sì zhōng cán hēi wù tún。
数代弓裘归马革,十年心胆碎鸰原。shù dài gōng qiú guī mǎ gé,shí nián xīn dǎn suì líng yuán。
急将短铗弹庾岭,莫遣长歌度蓟门。jí jiāng duǎn jiá dàn yǔ lǐng,mò qiǎn zhǎng gē dù jì mén。
荒垄遗编重拭目,离支树下好招魂。huāng lǒng yí biān zhòng shì mù,lí zhī shù xià hǎo zhāo hún。

遥哭润季兄同二见六在诸侄

释函可

黑雾黄旗白昼昏,哭携犹子问乾坤。hēi wù huáng qí bái zhòu hūn,kū xié yóu zi wèn qián kūn。
到死不知仁义尽,入江翻见发肤存。dào sǐ bù zhī rén yì jǐn,rù jiāng fān jiàn fā fū cún。
竟使厓门多气色,始看融县有儿孙。jìng shǐ yá mén duō qì sè,shǐ kàn róng xiàn yǒu ér sūn。
鸰原湿遍年年泪,那得馀声更好吞。líng yuán shī biàn nián nián lèi,nà dé yú shēng gèng hǎo tūn。

得柱江书并诗因怀与治伯玉季纳诸昆季

释函可

曾看舞象大江秋,一礼袈裟意莫俦。céng kàn wǔ xiàng dà jiāng qiū,yī lǐ jiā shā yì mò chóu。
短铗那知湖海阔,空囊欲揽地天愁。duǎn jiá nà zhī hú hǎi kuò,kōng náng yù lǎn dì tiān chóu。
燕歌一夜悲沙漠,鹤梦千年返石头。yàn gē yī yè bēi shā mò,hè mèng qiān nián fǎn shí tóu。
桃叶无情潮寂寞,何时花底共登楼。táo yè wú qíng cháo jì mò,hé shí huā dǐ gòng dēng lóu。

闻柱江将至

释函可

笑指天山气独豪,先持尺素报吾曹。xiào zhǐ tiān shān qì dú háo,xiān chí chǐ sù bào wú cáo。
长城雪压龙文动,野戍云开马首高。zhǎng chéng xuě yā lóng wén dòng,yě shù yún kāi mǎ shǒu gāo。
歌发欲呼犹子梦,泪飞先湿老僧袍。gē fā yù hū yóu zi mèng,lèi fēi xiān shī lǎo sēng páo。
荒魂招尽情无尽,收拾岩烟并海涛。huāng hún zhāo jǐn qíng wú jǐn,shōu shí yán yān bìng hǎi tāo。

遥哭丁善甫梁渐子

释函可

几回三笑度溪风,话尽仙羊恨转蓬。jǐ huí sān xiào dù xī fēng,huà jǐn xiān yáng hèn zhuǎn péng。
桂树折残天地老,花砖踏碎水云空。guì shù zhé cán tiān dì lǎo,huā zhuān tà suì shuǐ yún kōng。
幸将短发皈黄面,定有遗文化白虹。xìng jiāng duǎn fā guī huáng miàn,dìng yǒu yí wén huà bái hóng。
狮子独怜头尚在,雁声愁断大关东。shī zi dú lián tóu shàng zài,yàn shēng chóu duàn dà guān dōng。

遥哭梁同庵

释函可

旧乡朋好委荒榛,两见书来尔是人。jiù xiāng péng hǎo wěi huāng zhēn,liǎng jiàn shū lái ěr shì rén。
已买草鞋参碛雪,旋将药裹别江春。yǐ mǎi cǎo xié cān qì xuě,xuán jiāng yào guǒ bié jiāng chūn。
寒灯半榻愁尊宿,彩袖空堂泣老亲。hán dēng bàn tà chóu zūn sù,cǎi xiù kōng táng qì lǎo qīn。
从此花田无鹤梦,游魂应度雁门津。cóng cǐ huā tián wú hè mèng,yóu hún yīng dù yàn mén jīn。

即事

释函可

雪底纷纷望旧关,凤书先取一人还。xuě dǐ fēn fēn wàng jiù guān,fèng shū xiān qǔ yī rén hái。
来时雾雨遮黄阁,去日风云起白山。lái shí wù yǔ zhē huáng gé,qù rì fēng yún qǐ bái shān。
不筑沙堤皇道荡,重围玉带舞衣斑。bù zhù shā dī huáng dào dàng,zhòng wéi yù dài wǔ yī bān。
好图一幅流民苦,枫陛从容动圣颜。hǎo tú yī fú liú mín kǔ,fēng bì cóng róng dòng shèng yán。

喜戴三谒文庙

释函可

黄沙黑水亦衣冠,庙貌荒凉礼乐残。huáng shā hēi shuǐ yì yī guān,miào mào huāng liáng lǐ lè cán。
夫子随时无不可,流民好学是为难。fū zi suí shí wú bù kě,liú mín hǎo xué shì wèi nán。
已看彩笔能生气,莫道青衫足耐寒。yǐ kàn cǎi bǐ néng shēng qì,mò dào qīng shān zú nài hán。
地下江西生死望,看花骑马踏长安。dì xià jiāng xī shēng sǐ wàng,kàn huā qí mǎ tà zhǎng ān。

送魏李二公灵榇回二首

释函可

金鸡昨夜到阴山,带雪锄冰泪莫潸。jīn jī zuó yè dào yīn shān,dài xuě chú bīng lèi mò shān。
无限生人妒死骨,极怜死后似生还。wú xiàn shēng rén dù sǐ gǔ,jí lián sǐ hòu shì shēng hái。
童男幼女辞寒碛,素幔灵輀向旧关。tóng nán yòu nǚ cí hán qì,sù màn líng ér xiàng jiù guān。
料得黄垆开口笑,一齐泥首拜龙颜。liào dé huáng lú kāi kǒu xiào,yī qí ní shǒu bài lóng yán。

送魏李二公灵榇回二首

释函可

白水吞声各一杯,游魂初下望乡台。bái shuǐ tūn shēng gè yī bēi,yóu hún chū xià wàng xiāng tái。
共归齐鲁丘园旧,但过城头鼓角哀。gòng guī qí lǔ qiū yuán jiù,dàn guò chéng tóu gǔ jiǎo āi。
泉底翻能见天日,沙边何必尽风雷。quán dǐ fān néng jiàn tiān rì,shā biān hé bì jǐn fēng léi。
阳春枯骨多生肉,从此关门日日开。yáng chūn kū gǔ duō shēng ròu,cóng cǐ guān mén rì rì kāi。

寄无坏师

释函可

掷却儒冠换衲衣,松门流水自栖迟。zhì què rú guān huàn nà yī,sōng mén liú shuǐ zì qī chí。
曾寻郑子论心史,独向寒山问旧诗。céng xún zhèng zi lùn xīn shǐ,dú xiàng hán shān wèn jiù shī。
塞草蔓蔓应未刬,秋风飒飒易相思。sāi cǎo màn màn yīng wèi chǎn,qiū fēng sà sà yì xiāng sī。
东来白马君知否,莫守孤岩日已欹。dōng lái bái mǎ jūn zhī fǒu,mò shǒu gū yán rì yǐ yī。

贺贵庵水灾

释函可

深秋风雨苦连宵,瓶钵郎当一瞬漂。shēn qiū fēng yǔ kǔ lián xiāo,píng bō láng dāng yī shùn piāo。
庞老有船曾用载,丹霞无佛不须烧。páng lǎo yǒu chuán céng yòng zài,dān xiá wú fú bù xū shāo。
身家浮沫宁常聚,性海狂澜尚未消。shēn jiā fú mò níng cháng jù,xìng hǎi kuáng lán shàng wèi xiāo。
从此还山松月好,一枝犹自足鹪鹩。cóng cǐ hái shān sōng yuè hǎo,yī zhī yóu zì zú jiāo liáo。