古诗词

秋思

释函可

鸿雁逐飞云,青天亦有行。hóng yàn zhú fēi yún,qīng tiān yì yǒu xíng。
兄弟本四人,仲季歘云亡。xiōng dì běn sì rén,zhòng jì chuā yún wáng。
伯窜东海隅,叔留南海旁。bó cuàn dōng hǎi yú,shū liú nán hǎi páng。
相隔万馀里,东南永相望。xiāng gé wàn yú lǐ,dōng nán yǒng xiāng wàng。
忆昔在长安,膝下共两双。yì xī zài zhǎng ān,xī xià gòng liǎng shuāng。
朝去候门扉,朝回牵衣裳。cháo qù hòu mén fēi,cháo huí qiān yī shang。
忆昔在南国,齐揖事先王。yì xī zài nán guó,qí yī shì xiān wáng。
教训日以严,道义日以康。jiào xùn rì yǐ yán,dào yì rì yǐ kāng。
忆昔在家园,气力各自强。yì xī zài jiā yuán,qì lì gè zì qiáng。
读书穷壶兴,落笔竞沅湘。dú shū qióng hú xīng,luò bǐ jìng yuán xiāng。
神异古人遇,举世无文章。shén yì gǔ rén yù,jǔ shì wú wén zhāng。
当春二三月,风吹百草长。dāng chūn èr sān yuè,fēng chuī bǎi cǎo zhǎng。
登堂献寿酒,散步陟崇冈。dēng táng xiàn shòu jiǔ,sàn bù zhì chóng gāng。
夏日听黄鹂,阴阴亭馆凉。xià rì tīng huáng lí,yīn yīn tíng guǎn liáng。
折荷绿玉池,剥荔黄金床。zhé hé lǜ yù chí,bō lì huáng jīn chuáng。
桐叶下金井,四围橘柚黄。tóng yè xià jīn jǐng,sì wéi jú yòu huáng。
薄暮向空阶,联袂延月光。báo mù xiàng kōng jiē,lián mèi yán yuè guāng。
忽见梅花发,大开楼上窗。hū jiàn méi huā fā,dà kāi lóu shàng chuāng。
色映枝枝玉,诗成字字香。sè yìng zhī zhī yù,shī chéng zì zì xiāng。
好景必同赏,佳酿必同尝。hǎo jǐng bì tóng shǎng,jiā niàng bì tóng cháng。
夜寒必同被,得句必同商。yè hán bì tóng bèi,dé jù bì tóng shāng。
先子忽见背,血泪尽汪洋。xiān zi hū jiàn bèi,xuè lèi jǐn wāng yáng。
三载草土中,不离阿母傍。sān zài cǎo tǔ zhōng,bù lí ā mǔ bàng。
伯也忽瞿然,团圞非久长。bó yě hū qú rán,tuán luán fēi jiǔ zhǎng。
拜母别诸弟,薙发栖大匡。bài mǔ bié zhū dì,tì fā qī dà kuāng。
仲弟登贤书,云路步前芳。zhòng dì dēng xián shū,yún lù bù qián fāng。
叔弟薄青衿,欣然慕老庞。shū dì báo qīng jīn,xīn rán mù lǎo páng。
阿季独俶傥,走马少年场。ā jì dú chù tǎng,zǒu mǎ shǎo nián chǎng。
抱志虽各殊,骨肉不相忘。bào zhì suī gè shū,gǔ ròu bù xiāng wàng。
一朝日月坠,大地共仓皇。yī cháo rì yuè zhuì,dà dì gòng cāng huáng。
紫荆长枝折,飘零天一方。zǐ jīng zhǎng zhī zhé,piāo líng tiān yī fāng。
寄书阻兵革,得罪饱冰霜。jì shū zǔ bīng gé,dé zuì bǎo bīng shuāng。
远碛听笳吹,回头盼故乡。yuǎn qì tīng jiā chuī,huí tóu pàn gù xiāng。
前月片纸来,摧胸裂肝肠。qián yuè piàn zhǐ lái,cuī xiōng liè gān cháng。
闾井十无一,举家惨罹殃。lǘ jǐng shí wú yī,jǔ jiā cǎn lí yāng。
叔弟尚伏枕,一命在微茫。shū dì shàng fú zhěn,yī mìng zài wēi máng。
母死恐未葬,弟死谁盖藏。mǔ sǐ kǒng wèi zàng,dì sǐ shuí gài cáng。
登山苦无梯,涉河苦无梁。dēng shān kǔ wú tī,shè hé kǔ wú liáng。
山木何翛翛,河水何汤汤。shān mù hé xiāo xiāo,hé shuǐ hé tāng tāng。
安得高飞翼,驾我以翱翔。ān dé gāo fēi yì,jià wǒ yǐ áo xiáng。
狂雨日下来,白昼黑淋浪。kuáng yǔ rì xià lái,bái zhòu hēi lín làng。

释函可

函可(一六一一—一六五九),字祖心。博罗人。俗姓韩,名宗騋,字犹龙。明礼部尚书韩日缵长子。少为诸生,才气高迈,声名倾动一时。惟绝意仕进,以声色犬马自娱。明思宗崇祯十二年(一六三六)落发为僧,成为道独和尚之法嗣,与师兄函是(字天然)齐名。曾充罗浮山华首台都寺,又在广州创不是庵静修。甲申之变,悲恸形于辞色。明福王弘光元年(一六四五)以请藏入金陵,值国再变,纪为私史。顺治四年,以“私携逆书”为清江宁守将所拘,旋械送北京。部审免死,流放辽阳。先在沈阳南塔(广济寺)开法,又于普济等七大寺说法,被大关以东奉为洞宗鼻祖,声名洋溢于朝鲜、日本。又与辽阳流寓者结冰天吟社,为诗文之交。家人均抗节死,故自号千山剩人。明桂王永历十三年圆寂。著有《千山诗集》二十卷(补遗一卷)传世。陈伯陶《胜朝粤东遗民录》卷四附录《方外》有传。 释函可的作品>>

猜您喜欢

怀匡庐

释函可

鸾溪溪畔归宗寺,松下何人尚掩扉。luán xī xī pàn guī zōng sì,sōng xià hé rén shàng yǎn fēi。
闻道几峰云散尽,只应如旧瀑花飞。wén dào jǐ fēng yún sàn jǐn,zhǐ yīng rú jiù pù huā fēi。

怀白下

释函可

欲寄音书道路长,霜风惊梦思茫茫。yù jì yīn shū dào lù zhǎng,shuāng fēng jīng mèng sī máng máng。
惠州此日真天上,却望江南是故乡。huì zhōu cǐ rì zhēn tiān shàng,què wàng jiāng nán shì gù xiāng。

怀顾家楼

释函可

几年挂锡石桥头,屋角梅花尽意留。jǐ nián guà xī shí qiáo tóu,wū jiǎo méi huā jǐn yì liú。
多少幽人尚翘首,可怜明月下前楼。duō shǎo yōu rén shàng qiào shǒu,kě lián míng yuè xià qián lóu。

立春日

释函可

城郭依然古殿闲,人民去后剩青山。chéng guō yī rán gǔ diàn xián,rén mín qù hòu shèng qīng shān。
山中有雪犹堪啮,何用春风度玉关。shān zhōng yǒu xuě yóu kān niè,hé yòng chūn fēng dù yù guān。

燕子

释函可

春尽枝头始见花,风流何处委黄沙。chūn jǐn zhī tóu shǐ jiàn huā,fēng liú hé chù wěi huáng shā。
寻常百姓今犹少,飞入清寒古佛家。xún cháng bǎi xìng jīn yóu shǎo,fēi rù qīng hán gǔ fú jiā。

开原

释函可

颓垣荒草乱云横,野老仍传五国城。tuí yuán huāng cǎo luàn yún héng,yě lǎo réng chuán wǔ guó chéng。
欲拟招魂愁漠漠,何人能听杜鹃声。yù nǐ zhāo hún chóu mò mò,hé rén néng tīng dù juān shēng。

问石人

释函可

半揖低声问石人,何年风雨卧荒榛。bàn yī dī shēng wèn shí rén,hé nián fēng yǔ wò huāng zhēn。
威仪恍惚犹前代,不识皇家制令新。wēi yí huǎng hū yóu qián dài,bù shí huáng jiā zhì lìng xīn。

释函可

一卧荒丘不记年,眼看田海变朝烟。yī wò huāng qiū bù jì nián,yǎn kàn tián hǎi biàn cháo yān。
老僧何事劳相问,未必君心似我坚。lǎo sēng hé shì láo xiāng wèn,wèi bì jūn xīn shì wǒ jiān。

又问

释函可

见说当年此极边,芊芊白草已连天。jiàn shuō dāng nián cǐ jí biān,qiān qiān bái cǎo yǐ lián tiān。
凭君莫话沧桑事,只恐愁多石也穿。píng jūn mò huà cāng sāng shì,zhǐ kǒng chóu duō shí yě chuān。

又答

释函可

无情久矣学枯禅,话到伤心我亦怜。wú qíng jiǔ yǐ xué kū chán,huà dào shāng xīn wǒ yì lián。
骨劲冰霜虽已惯,不禁秋雨泪涟涟。gǔ jìn bīng shuāng suī yǐ guàn,bù jìn qiū yǔ lèi lián lián。

三官庙

释函可

宫阙崔嵬近大罗,云裾琼佩老仙多。gōng quē cuī wéi jìn dà luó,yún jū qióng pèi lǎo xiān duō。
琅璈奏罢星辰隐,永夜如闻不二歌。láng áo zòu bà xīng chén yǐn,yǒng yè rú wén bù èr gē。

访华表

释函可

人民城郭尽皆非,鹤去千年更不归。rén mín chéng guō jǐn jiē fēi,hè qù qiān nián gèng bù guī。
惟有只今辽海上,一年一度雁飞飞。wéi yǒu zhǐ jīn liáo hǎi shàng,yī nián yī dù yàn fēi fēi。

自题小影

释函可

衲衣一寸马蹄尘,多驻还馀未死身。nà yī yī cùn mǎ tí chén,duō zhù hái yú wèi sǐ shēn。
直看古来横看世,更将此事委何人。zhí kàn gǔ lái héng kàn shì,gèng jiāng cǐ shì wěi hé rén。

接亦非书

释函可

两片云飘各不知,忽闻万里话相思。liǎng piàn yún piāo gè bù zhī,hū wén wàn lǐ huà xiāng sī。
开缄看取行行泪,多少胸中不尽词。kāi jiān kàn qǔ xíng xíng lèi,duō shǎo xiōng zhōng bù jǐn cí。

招诸公入社诗十首招不二先生

释函可

三扣先生知不知,残僧亦有胆堪披。sān kòu xiān shēng zhī bù zhī,cán sēng yì yǒu dǎn kān pī。
莲花一瓣归来好,上帝年来只掩扉。lián huā yī bàn guī lái hǎo,shàng dì nián lái zhǐ yǎn fēi。