古诗词

秋思新泪

释函可

新泪拭不干,古泪已及趾。xīn lèi shì bù gàn,gǔ lèi yǐ jí zhǐ。
二仪清浊分,伤心从此起。èr yí qīng zhuó fēn,shāng xīn cóng cǐ qǐ。
裸虫日汹汹,圣人凿其知。luǒ chóng rì xiōng xiōng,shèng rén záo qí zhī。
饮食藏兵戈,结绳开祸始。yǐn shí cáng bīng gē,jié shéng kāi huò shǐ。
黄帝学道流,剪灭神农裔。huáng dì xué dào liú,jiǎn miè shén nóng yì。
蚩尤纵无良,榆罔恶未极。chī yóu zòng wú liáng,yú wǎng è wèi jí。
大哉夏禹功,泽流应万祀。dà zāi xià yǔ gōng,zé liú yīng wàn sì。
当桀放南巢,扈从何名字。dāng jié fàng nán cháo,hù cóng hé míng zì。
直待采薇人,兄弟标忠义。zhí dài cǎi wēi rén,xiōng dì biāo zhōng yì。
忠义既以明,天下争一死。zhōng yì jì yǐ míng,tiān xià zhēng yī sǐ。
荀息殉遗孤,明知是无益。xún xī xùn yí gū,míng zhī shì wú yì。
蒯聩命躯车,其仆乃结辔。kuǎi kuì mìng qū chē,qí pū nǎi jié pèi。
画邑布衣流,悬树续齐祀。huà yì bù yī liú,xuán shù xù qí sì。
豫让行何苦,漆身乞于市。yù ràng xíng hé kǔ,qī shēn qǐ yú shì。
所以为此者,将以愧后世。suǒ yǐ wèi cǐ zhě,jiāng yǐ kuì hòu shì。
汉祚当衰微,英雄纷举事。hàn zuò dāng shuāi wēi,yīng xióng fēn jǔ shì。
臧洪据地时,陈容忽扬袂。zāng hóng jù dì shí,chén róng hū yáng mèi。
当日同座人,胡为空太息。dāng rì tóng zuò rén,hú wèi kōng tài xī。
卓哉巴郡守,断头心罔贰。zhuó zāi bā jùn shǒu,duàn tóu xīn wǎng èr。
晋惠昔蒙尘,百官皆散溃。jìn huì xī méng chén,bǎi guān jiē sàn kuì。
独有嵇侍中,衣血足捍卫。dú yǒu jī shì zhōng,yī xuè zú hàn wèi。
周顗急呼天,卞壶长卧地。zhōu yǐ jí hū tiān,biàn hú zhǎng wò dì。
此外亦寥寥,闲居谈名理。cǐ wài yì liáo liáo,xián jū tán míng lǐ。
唐有藩镇难,诸公何慷慨。táng yǒu fān zhèn nán,zhū gōng hé kāng kǎi。
张兴解其尸,张巡抉其齿。zhāng xīng jiě qí shī,zhāng xún jué qí chǐ。
杲卿更愤激,钩舌詈不已。gǎo qīng gèng fèn jī,gōu shé lì bù yǐ。
阿弟死希烈,自草表与志。ā dì sǐ xī liè,zì cǎo biǎo yǔ zhì。
屈强德宗朝,刘乃段秀实。qū qiáng dé zōng cháo,liú nǎi duàn xiù shí。
夺笏直唾面,投床遂不食。duó hù zhí tuò miàn,tóu chuáng suì bù shí。
乃有孙节度,受锯无绌志。nǎi yǒu sūn jié dù,shòu jù wú chù zhì。
宋代光前古,编简难尽纪。sòng dài guāng qián gǔ,biān jiǎn nán jǐn jì。
载观靖康初,十人辟和议。zài guān jìng kāng chū,shí rén pì hé yì。
第一欧阳珣,恸哭深州外。dì yī ōu yáng xún,tòng kū shēn zhōu wài。
徽言閤室焚,仗剑语将士。huī yán gé shì fén,zhàng jiàn yǔ jiāng shì。
令峸坚执膝,终不拜犬彘。lìng chéng jiān zhí xī,zhōng bù bài quǎn zhì。
若水挝破唇,彦先刃左臂。ruò shuǐ wō pò chún,yàn xiān rèn zuǒ bì。
痛惜岳家军,十年一朝弃。tòng xī yuè jiā jūn,shí nián yī cháo qì。
淮宁向子韶,建康杨邦乂。huái níng xiàng zi sháo,jiàn kāng yáng bāng yì。
不作他邦臣,宁作赵氏鬼。bù zuò tā bāng chén,níng zuò zhào shì guǐ。
北兵括地来,屈指数李芾。běi bīng kuò dì lái,qū zhǐ shù lǐ fèi。
取酒饮家人,遍刃无遗类。qǔ jiǔ yǐn jiā rén,biàn rèn wú yí lèi。
幕属及潭民,举族多自缢。mù shǔ jí tán mín,jǔ zú duō zì yì。
林满井无虚,激厉乃如此。lín mǎn jǐng wú xū,jī lì nǎi rú cǐ。
亦有赵卯发,亦有江万里。yì yǒu zhào mǎo fā,yì yǒu jiāng wàn lǐ。
亦有宣抚陈,亦有少保李。yì yǒu xuān fǔ chén,yì yǒu shǎo bǎo lǐ。
节义或一双,积尸或如垒。jié yì huò yī shuāng,jī shī huò rú lěi。
或赴沼自明,或指腹自誓。huò fù zhǎo zì míng,huò zhǐ fù zì shì。
广王终崖门,陆张随入海。guǎng wáng zhōng yá mén,lù zhāng suí rù hǎi。
于赫文文山,义尽仁乃至。yú hè wén wén shān,yì jǐn rén nǎi zhì。
平日读诗书,庶几可无愧。píng rì dú shī shū,shù jǐ kě wú kuì。
乾坤扫荡来,圣神广栽植。qián kūn sǎo dàng lái,shèng shén guǎng zāi zhí。
烈烈复轰轰,又非宋代比。liè liè fù hōng hōng,yòu fēi sòng dài bǐ。
书以白银管,藏以黄金匮。shū yǐ bái yín guǎn,cáng yǐ huáng jīn kuì。
地上反奄奄,地下多生气。dì shàng fǎn yǎn yǎn,dì xià duō shēng qì。
我欲从头哭,泪尽东海水。wǒ yù cóng tóu kū,lèi jǐn dōng hǎi shuǐ。
白日且吞声,歌咏聊尔尔。bái rì qiě tūn shēng,gē yǒng liáo ěr ěr。

释函可

函可(一六一一—一六五九),字祖心。博罗人。俗姓韩,名宗騋,字犹龙。明礼部尚书韩日缵长子。少为诸生,才气高迈,声名倾动一时。惟绝意仕进,以声色犬马自娱。明思宗崇祯十二年(一六三六)落发为僧,成为道独和尚之法嗣,与师兄函是(字天然)齐名。曾充罗浮山华首台都寺,又在广州创不是庵静修。甲申之变,悲恸形于辞色。明福王弘光元年(一六四五)以请藏入金陵,值国再变,纪为私史。顺治四年,以“私携逆书”为清江宁守将所拘,旋械送北京。部审免死,流放辽阳。先在沈阳南塔(广济寺)开法,又于普济等七大寺说法,被大关以东奉为洞宗鼻祖,声名洋溢于朝鲜、日本。又与辽阳流寓者结冰天吟社,为诗文之交。家人均抗节死,故自号千山剩人。明桂王永历十三年圆寂。著有《千山诗集》二十卷(补遗一卷)传世。陈伯陶《胜朝粤东遗民录》卷四附录《方外》有传。 释函可的作品>>

猜您喜欢

释函可

一个头颅我自题,硬如岩石贱如泥。yī gè tóu lú wǒ zì tí,yìng rú yán shí jiàn rú ní。
稿街亦可悬皆见,漆器何妨饮便迷。gǎo jiē yì kě xuán jiē jiàn,qī qì hé fáng yǐn biàn mí。
磕破人间佛祖小,伸将天外日星低。kē pò rén jiān fú zǔ xiǎo,shēn jiāng tiān wài rì xīng dī。
只今暂把枯茆盖,休怨黄沙践马蹄。zhǐ jīn zàn bǎ kū máo gài,xiū yuàn huáng shā jiàn mǎ tí。

释函可

积劫逢人莫肯低,最宜强项白犹栖。jī jié féng rén mò kěn dī,zuì yí qiáng xiàng bái yóu qī。
几乎为尔成仁别,幸不同伊认影迷。jǐ hū wèi ěr chéng rén bié,xìng bù tóng yī rèn yǐng mí。
狮子已将偿宿债,严颜何惜掷淤泥。shī zi yǐ jiāng cháng sù zhài,yán yán hé xī zhì yū ní。
从来羞比毗卢顶,除却朱衣任品题。cóng lái xiū bǐ pí lú dǐng,chú què zhū yī rèn pǐn tí。

释函可

湛如秋水大如箕,何事年来血乱披。zhàn rú qiū shuǐ dà rú jī,hé shì nián lái xuè luàn pī。
烁破三千尘数点,阅穷万卷电交驰。shuò pò sān qiān chén shù diǎn,yuè qióng wàn juǎn diàn jiāo chí。
几人世上休教白,片石山头尚可垂。jǐ rén shì shàng xiū jiào bái,piàn shí shān tóu shàng kě chuí。
此日风沙吹满面,幸留冰鉴照双眉。cǐ rì fēng shā chuī mǎn miàn,xìng liú bīng jiàn zhào shuāng méi。

释函可

千个何曾羡大悲,通身皆是顶门奇。qiān gè hé céng xiàn dà bēi,tōng shēn jiē shì dǐng mén qí。
勘残佛祖难留髓,看到人民便皱眉。kān cán fú zǔ nán liú suǐ,kàn dào rén mín biàn zhòu méi。
百劫春光宁转瞬,两行寒泪每交颐。bǎi jié chūn guāng níng zhuǎn shùn,liǎng xíng hán lèi měi jiāo yí。
嵯峨石壁几穿破,笑杀西来碧眼儿。cuó é shí bì jǐ chuān pò,xiào shā xī lái bì yǎn ér。

释函可

端然岳立在中央,当面逢人绝覆藏。duān rán yuè lì zài zhōng yāng,dāng miàn féng rén jué fù cáng。
世上共推能作祖,梦中元不羡为郎。shì shàng gòng tuī néng zuò zǔ,mèng zhōng yuán bù xiàn wèi láng。
聪明久让安无事,定静唯闻戒有香。cōng míng jiǔ ràng ān wú shì,dìng jìng wéi wén jiè yǒu xiāng。
莫为此时难尽掩,故教寒塞嗅清霜。mò wèi cǐ shí nán jǐn yǎn,gù jiào hán sāi xiù qīng shuāng。

释函可

上天无臭却相忘,穿拽从人也不妨。shàng tiān wú chòu què xiāng wàng,chuān zhuāi cóng rén yě bù fáng。
舌拄梵宫甘自下,眼澄巨海列于旁。shé zhǔ fàn gōng gān zì xià,yǎn chéng jù hǎi liè yú páng。
居亭最爱芝兰室,空洞终为蝼蚁乡。jū tíng zuì ài zhī lán shì,kōng dòng zhōng wèi lóu yǐ xiāng。
一息不来天下事,任他蜗角逞豪强。yī xī bù lái tiān xià shì,rèn tā wō jiǎo chěng háo qiáng。

释函可

此方惟汝选圆通,顺逆都忘信朔风。cǐ fāng wéi rǔ xuǎn yuán tōng,shùn nì dōu wàng xìn shuò fēng。
不遇神尧休用洗,再参马祖却教聋。bù yù shén yáo xiū yòng xǐ,zài cān mǎ zǔ què jiào lóng。
繁声若逐同流转,本寂才趋又堕空。fán shēng ruò zhú tóng liú zhuǎn,běn jì cái qū yòu duò kōng。
谩说返闻闻自性,琵琶哀怨佩玲珑。mán shuō fǎn wén wén zì xìng,pí pá āi yuàn pèi líng lóng。

释函可

曾闻大吕与黄钟,莫厌巴歌调不同。céng wén dà lǚ yǔ huáng zhōng,mò yàn bā gē diào bù tóng。
雪后木人深话月,墓前石马乱嘶风。xuě hòu mù rén shēn huà yuè,mù qián shí mǎ luàn sī fēng。
声从隔壁钗环坠,听到无弦山水空。shēng cóng gé bì chāi huán zhuì,tīng dào wú xián shān shuǐ kōng。
音响不来吾不往,十方击鼓自蓬蓬。yīn xiǎng bù lái wú bù wǎng,shí fāng jī gǔ zì péng péng。

释函可

多言多败尔惟辜,舌在徒然吻欲枯。duō yán duō bài ěr wéi gū,shé zài tú rán wěn yù kū。
吸尽西江波正淼,说穷大藏字元无。xī jǐn xī jiāng bō zhèng miǎo,shuō qióng dà cáng zì yuán wú。
三缄不受金人戒,午夜时同望帝呼。sān jiān bù shòu jīn rén jiè,wǔ yè shí tóng wàng dì hū。
晴雪吞毡知味后,肯将钟鼎易秋荼。qíng xuě tūn zhān zhī wèi hòu,kěn jiāng zhōng dǐng yì qiū tú。

释函可

千家一钵亦良图,王膳虽逢味不殊。qiān jiā yī bō yì liáng tú,wáng shàn suī féng wèi bù shū。
只把笑言当大斧,虚传咳唾落明珠。zhǐ bǎ xiào yán dāng dà fǔ,xū chuán ké tuò luò míng zhū。
睢阳抉齿万年白,若水挝唇两片朱。suī yáng jué chǐ wàn nián bái,ruò shuǐ wō chún liǎng piàn zhū。
舌上纵饶莲十丈,于今用得半毫无。shé shàng zòng ráo lián shí zhàng,yú jīn yòng dé bàn háo wú。

释函可

万里空拳出塞时,一枝竹杖不相携。wàn lǐ kōng quán chū sāi shí,yī zhī zhú zhàng bù xiāng xié。
翻云覆雨看人世,运水搬柴学祖师。fān yún fù yǔ kàn rén shì,yùn shuǐ bān chái xué zǔ shī。
龙藏搜穷没可把,凤楼修就亦奚为。lóng cáng sōu qióng méi kě bǎ,fèng lóu xiū jiù yì xī wèi。
只今两肘捉襟见,黄叶拈来诳小儿。zhǐ jīn liǎng zhǒu zhuō jīn jiàn,huáng yè niān lái kuáng xiǎo ér。

释函可

灵山会上撚花枝,金色头陀也不知。líng shān huì shàng niǎn huā zhī,jīn sè tóu tuó yě bù zhī。
指月几人能举首,捧天乏力自支颐。zhǐ yuè jǐ rén néng jǔ shǒu,pěng tiān fá lì zì zhī yí。
空谈尽日犹扪虱,狂梦无端欲截螭。kōng tán jǐn rì yóu mén shī,kuáng mèng wú duān yù jié chī。
岂有神方悬肘后,却思到处起疮痍。qǐ yǒu shén fāng xuán zhǒu hòu,què sī dào chù qǐ chuāng yí。

释函可

空洞曾无一物遗,君亲两字尚撑支。kōng dòng céng wú yī wù yí,jūn qīn liǎng zì shàng chēng zhī。
陈公但指知难改,苏子时扪不合宜。chén gōng dàn zhǐ zhī nán gǎi,sū zi shí mén bù hé yí。
二酉装来宁剩滓,八弦收入只馀悲。èr yǒu zhuāng lái níng shèng zǐ,bā xián shōu rù zhǐ yú bēi。
年来渐觉肝肠冷,浇尽长边雪几卮。nián lái jiàn jué gān cháng lěng,jiāo jǐn zhǎng biān xuě jǐ zhī。

释函可

销尽精神独裹痴,只今犹自累人支。xiāo jǐn jīng shén dú guǒ chī,zhǐ jīn yóu zì lèi rén zhī。
松生久绝三公梦,薇采还留二士饥。sōng shēng jiǔ jué sān gōng mèng,wēi cǎi hái liú èr shì jī。
书卷抛残曾用曝,山云遇著便堪披。shū juǎn pāo cán céng yòng pù,shān yún yù zhù biàn kān pī。
最嫌一点惟明白,饮泪吞声只自知。zuì xián yī diǎn wéi míng bái,yǐn lèi tūn shēng zhǐ zì zhī。

释函可

萧然两只草鞋轻,肯向如来行处行。xiāo rán liǎng zhǐ cǎo xié qīng,kěn xiàng rú lái xíng chù xíng。
踏碎神州无剩土,踢翻灵鹫敢容情。tà suì shén zhōu wú shèng tǔ,tī fān líng jiù gǎn róng qíng。
卞和不泣原非玉,孙子虽膑莫论兵。biàn hé bù qì yuán fēi yù,sūn zi suī bìn mò lùn bīng。
多少名山存未得,又随风雪到边城。duō shǎo míng shān cún wèi dé,yòu suí fēng xuě dào biān chéng。