古诗词

过北里读徂东集

释函可

余家五岭本炎方,孤身远窜三韩地。yú jiā wǔ lǐng běn yán fāng,gū shēn yuǎn cuàn sān hán dì。
四月五月不知春,六月坚冰结河底。sì yuè wǔ yuè bù zhī chūn,liù yuè jiān bīng jié hé dǐ。
今年天气稍冲和,秋尽雪飞到山寺。jīn nián tiān qì shāo chōng hé,qiū jǐn xuě fēi dào shān sì。
出门仰天天欲沉,只杖栖栖过北里。chū mén yǎng tiān tiān yù chén,zhǐ zhàng qī qī guò běi lǐ。
北里先生拥毳吟,诗成煮雪讶予至。běi lǐ xiān shēng yōng cuì yín,shī chéng zhǔ xuě yà yǔ zhì。
未曾展读泪先倾,拭泪同歌悲风起。wèi céng zhǎn dú lèi xiān qīng,shì lèi tóng gē bēi fēng qǐ。
医巫闾高碧嵯峨,千叠万叠岚光积。yī wū lǘ gāo bì cuó é,qiān dié wàn dié lán guāng jī。
大壑一声白昼昏,黑云崩腾吼苍兕。dà hè yī shēng bái zhòu hūn,hēi yún bēng téng hǒu cāng sì。
须臾云净松杉青,野泉泠泠石磊磊。xū yú yún jìng sōng shān qīng,yě quán líng líng shí lěi lěi。
东海洋洋大国风,茫然万顷中无砥。dōng hǎi yáng yáng dà guó fēng,máng rán wàn qǐng zhōng wú dǐ。
海气怒叱蜃气枯,狂涛倒飞星月沸。hǎi qì nù chì shèn qì kū,kuáng tāo dào fēi xīng yuè fèi。
三坌流驶鸭江平,寒鹰不鸣蛟龙寐。sān bèn liú shǐ yā jiāng píng,hán yīng bù míng jiāo lóng mèi。
有时亟欲掷头颅,蠹鱼悔食神仙字。yǒu shí jí yù zhì tóu lú,dù yú huǐ shí shén xiān zì。
有时稼穑自谋生,三尺穹庐团妇子。yǒu shí jià sè zì móu shēng,sān chǐ qióng lú tuán fù zi。
有时噀酒骂虚空,雷霆迅走黎丘惴。yǒu shí xùn jiǔ mà xū kōng,léi tíng xùn zǒu lí qiū zhuì。
有时谈笑和且平,欢狎牛蛇群白豕。yǒu shí tán xiào hé qiě píng,huān xiá niú shé qún bái shǐ。
倏喜倏怒岂有常,欲杀欲活亦非意。shū xǐ shū nù qǐ yǒu cháng,yù shā yù huó yì fēi yì。
有时夜半步空阶,一叩青冥尺有咫。yǒu shí yè bàn bù kōng jiē,yī kòu qīng míng chǐ yǒu zhǐ。
沉魄千年呼尽来,死者可生生者死。chén pò qiān nián hū jǐn lái,sǐ zhě kě shēng shēng zhě sǐ。
旧帝宵啼五国荒,闺媛暮哭长城址。jiù dì xiāo tí wǔ guó huāng,guī yuàn mù kū zhǎng chéng zhǐ。
华表山前鹤唳孤,青冢犹闻月下欷。huá biǎo shān qián hè lì gū,qīng zhǒng yóu wén yuè xià xī。
琵琶凄切胡笳悲,未免有情谁遣此。pí pá qī qiè hú jiā bēi,wèi miǎn yǒu qíng shuí qiǎn cǐ。
不知是血复是魂,化作吴刀切心髓。bù zhī shì xuè fù shì hún,huà zuò wú dāo qiè xīn suǐ。
心髓如铁刀如冰,片片飞入阴山里。xīn suǐ rú tiě dāo rú bīng,piàn piàn fēi rù yīn shān lǐ。
阴山惨惨泉冥冥,神农虞夏今已矣。yīn shān cǎn cǎn quán míng míng,shén nóng yú xià jīn yǐ yǐ。
因思太古音尚希,噩噩浑浑难可冀。yīn sī tài gǔ yīn shàng xī,è è hún hún nán kě jì。
尼山栖栖自卫归,苦乐忧伤各有旨。ní shān qī qī zì wèi guī,kǔ lè yōu shāng gè yǒu zhǐ。
约略删馀三百篇,发愤曾闻司马氏。yuē lüè shān yú sān bǎi piān,fā fèn céng wén sī mǎ shì。
何人继者屈子骚,汨罗万古流弥弥。hé rén jì zhě qū zi sāo,mì luó wàn gǔ liú mí mí。
可怜秦火恨不灰,汉室苏卿唐子美。kě lián qín huǒ hèn bù huī,hàn shì sū qīng táng zi měi。
苏卿啮雪声韵凄,子美三迁足诗史。sū qīng niè xuě shēng yùn qī,zi měi sān qiān zú shī shǐ。
五代波颓宋代儒,眉山山下出苏轼。wǔ dài bō tuí sòng dài rú,méi shān shān xià chū sū shì。
苏轼流离儋惠间,珠崖鹤岭供指使。sū shì liú lí dān huì jiān,zhū yá hè lǐng gōng zhǐ shǐ。
更有文山第一人,浩浩乾坤留正气。gèng yǒu wén shān dì yī rén,hào hào qián kūn liú zhèng qì。
从此荒芜将百秋,国初高杨追正始。cóng cǐ huāng wú jiāng bǎi qiū,guó chū gāo yáng zhuī zhèng shǐ。
天下承平四海清,人人含宫家嚼徵。tiān xià chéng píng sì hǎi qīng,rén rén hán gōng jiā jué zhēng。
琳琅金玉庙堂音,王李登坛执牛耳。lín láng jīn yù miào táng yīn,wáng lǐ dēng tán zhí niú ěr。
文长巨斧劈华山,中郎拍板逢场戏。wén zhǎng jù fǔ pī huá shān,zhōng láng pāi bǎn féng chǎng xì。
景陵一出洗烦浇,顿令搦管趋平易。jǐng líng yī chū xǐ fán jiāo,dùn lìng nuò guǎn qū píng yì。
风雅茫茫失所宗,不得不推北地李。fēng yǎ máng máng shī suǒ zōng,bù dé bù tuī běi dì lǐ。
李公豪雄步少陵,匪特形似亦神似。lǐ gōng háo xióng bù shǎo líng,fěi tè xíng shì yì shén shì。
先生才凌北地高,先生遇非少陵比。xiān shēng cái líng běi dì gāo,xiān shēng yù fēi shǎo líng bǐ。
阿弟捐躯阿兄流,西山之歌续二士。ā dì juān qū ā xiōng liú,xī shān zhī gē xù èr shì。
不数秦关二百强,不羡蜀江千丈绮。bù shù qín guān èr bǎi qiáng,bù xiàn shǔ jiāng qiān zhàng qǐ。
从来厄极文乃工,所以论文先论世。cóng lái è jí wén nǎi gōng,suǒ yǐ lùn wén xiān lùn shì。
丰干饶舌罪如山,滔滔谁易今皆是。fēng gàn ráo shé zuì rú shān,tāo tāo shuí yì jīn jiē shì。
三百年来事莫知,天教斯道存东鄙。sān bǎi nián lái shì mò zhī,tiān jiào sī dào cún dōng bǐ。
不然今古亦荒凉,大雪纷纷吾与尔。bù rán jīn gǔ yì huāng liáng,dà xuě fēn fēn wú yǔ ěr。

释函可

函可(一六一一—一六五九),字祖心。博罗人。俗姓韩,名宗騋,字犹龙。明礼部尚书韩日缵长子。少为诸生,才气高迈,声名倾动一时。惟绝意仕进,以声色犬马自娱。明思宗崇祯十二年(一六三六)落发为僧,成为道独和尚之法嗣,与师兄函是(字天然)齐名。曾充罗浮山华首台都寺,又在广州创不是庵静修。甲申之变,悲恸形于辞色。明福王弘光元年(一六四五)以请藏入金陵,值国再变,纪为私史。顺治四年,以“私携逆书”为清江宁守将所拘,旋械送北京。部审免死,流放辽阳。先在沈阳南塔(广济寺)开法,又于普济等七大寺说法,被大关以东奉为洞宗鼻祖,声名洋溢于朝鲜、日本。又与辽阳流寓者结冰天吟社,为诗文之交。家人均抗节死,故自号千山剩人。明桂王永历十三年圆寂。著有《千山诗集》二十卷(补遗一卷)传世。陈伯陶《胜朝粤东遗民录》卷四附录《方外》有传。 释函可的作品>>

猜您喜欢

落花十首

释函可

乱点欹崖自不平,一番雨过一番情。luàn diǎn yī yá zì bù píng,yī fān yǔ guò yī fān qíng。
谁能把得春光住,莫怨楼头羌笛声。shuí néng bǎ dé chūn guāng zhù,mò yuàn lóu tóu qiāng dí shēng。

落花十首

释函可

莺啼渐急如愁别,剩蕊残枝日又昏。yīng tí jiàn jí rú chóu bié,shèng ruǐ cán zhī rì yòu hūn。
野老不知春去尽,犹将杯水奠花魂。yě lǎo bù zhī chūn qù jǐn,yóu jiāng bēi shuǐ diàn huā hún。

落花十首

释函可

翠袖红牙兴尚饶,蜂愁蝶散自今朝。cuì xiù hóng yá xīng shàng ráo,fēng chóu dié sàn zì jīn cháo。
年年荣落寻常事,识得春风恨便消。nián nián róng luò xún cháng shì,shí dé chūn fēng hèn biàn xiāo。

重哭左吏部八首

释函可

思君不见草萋萋,日落云黄望转迷。sī jūn bù jiàn cǎo qī qī,rì luò yún huáng wàng zhuǎn mí。
未必冥途风景异,定知到处有新题。wèi bì míng tú fēng jǐng yì,dìng zhī dào chù yǒu xīn tí。

重哭左吏部八首

释函可

历尽冰霜去不妨,从今无复歉冰霜。lì jǐn bīng shuāng qù bù fáng,cóng jīn wú fù qiàn bīng shuāng。
多年亲友能相见,何异生还到旧乡。duō nián qīn yǒu néng xiāng jiàn,hé yì shēng hái dào jiù xiāng。

重哭左吏部八首

释函可

兄弟团圞近若何,应知同和采薇歌。xiōng dì tuán luán jìn ruò hé,yīng zhī tóng hé cǎi wēi gē。
不须更话寒边事,语到寒边恨更多。bù xū gèng huà hán biān shì,yǔ dào hán biān hèn gèng duō。

重哭左吏部八首

释函可

生前有泪三千斛,一见流人一度挥。shēng qián yǒu lèi sān qiān hú,yī jiàn liú rén yī dù huī。
地下若能开别路,好呼残魄尽将归。dì xià ruò néng kāi bié lù,hǎo hū cán pò jǐn jiāng guī。

重哭左吏部八首

释函可

飘零云水足深悲,最是无情泪独垂。piāo líng yún shuǐ zú shēn bēi,zuì shì wú qíng lèi dú chuí。
人世悠悠知不问,夜台何处访相知。rén shì yōu yōu zhī bù wèn,yè tái hé chù fǎng xiāng zhī。

重哭左吏部八首

释函可

不须重拟问高天,写尽长空也枉然。bù xū zhòng nǐ wèn gāo tiān,xiě jǐn zhǎng kōng yě wǎng rán。
白日未曾听半句,于今又隔几重泉。bái rì wèi céng tīng bàn jù,yú jīn yòu gé jǐ zhòng quán。

重哭左吏部八首

释函可

如君可是忘情者,屡问曾无答一言。rú jūn kě shì wàng qíng zhě,lǚ wèn céng wú dá yī yán。
果尔不虚南面乐,招辞先拟到空门。guǒ ěr bù xū nán miàn lè,zhāo cí xiān nǐ dào kōng mén。

重哭左吏部八首

释函可

风沙漠漠竟何之,静想撚须不语时。fēng shā mò mò jìng hé zhī,jìng xiǎng niǎn xū bù yǔ shí。
道大莫嫌泉路窄,山钟佛火好相依。dào dà mò xián quán lù zhǎi,shān zhōng fú huǒ hǎo xiāng yī。

重过山寺看芍药

释函可

昨日来看朵朵新,今朝几片逐飞尘。zuó rì lái kàn duǒ duǒ xīn,jīn cháo jǐ piàn zhú fēi chén。
无情无恨还如此,休问花前坠泪人。wú qíng wú hèn hái rú cǐ,xiū wèn huā qián zhuì lèi rén。

闻赤公扶病登山有怀二绝

释函可

自笑居山懒入山,山花山鸟任闲闲。zì xiào jū shān lǎn rù shān,shān huā shān niǎo rèn xián xián。
输君抱病仍扶杖,历尽溪流第几湾。shū jūn bào bìng réng fú zhàng,lì jǐn xī liú dì jǐ wān。

闻赤公扶病登山有怀二绝

释函可

山高雾重更多风,到处崎岖路不同。shān gāo wù zhòng gèng duō fēng,dào chù qí qū lù bù tóng。
片石短松须歇足,莫于峰顶哭途穷。piàn shí duǎn sōng xū xiē zú,mò yú fēng dǐng kū tú qióng。

赤公同诸公游千山余不能从二绝

释函可

年少探奇逸兴增,杖头常欲上云层。nián shǎo tàn qí yì xīng zēng,zhàng tóu cháng yù shàng yún céng。
于今老病居人后,见说峰高便畏登。yú jīn lǎo bìng jū rén hòu,jiàn shuō fēng gāo biàn wèi dēng。