古诗词

癸巳冬四日诸公同集普济话别

释函可

去年十月辽阳道,芒鞋蘸雪踏枯草。qù nián shí yuè liáo yáng dào,máng xié zhàn xuě tà kū cǎo。
今年十月将出门,北风吹发冻逾早。jīn nián shí yuè jiāng chū mén,běi fēng chuī fā dòng yú zǎo。
萧条古庙城南隅,钟鼓不鸣鸟惊噪。xiāo tiáo gǔ miào chéng nán yú,zhōng gǔ bù míng niǎo jīng zào。
何人连袂叩荒扃,各山诗篇斗天巧。hé rén lián mèi kòu huāng jiōng,gè shān shī piān dòu tiān qiǎo。
吏部文章足起衰,祁连千仞欣独造。lì bù wén zhāng zú qǐ shuāi,qí lián qiān rèn xīn dú zào。
毛锥如铁面如冰,时复掀髯发长啸。máo zhuī rú tiě miàn rú bīng,shí fù xiān rán fā zhǎng xiào。
学士前身金粟是,相逢弹指雾烟扫。xué shì qián shēn jīn sù shì,xiāng féng dàn zhǐ wù yān sǎo。
兴来墨汁自淋漓,明月一倾大栲栳。xīng lái mò zhī zì lín lí,míng yuè yī qīng dà kǎo lǎo。
豫章宿将旧登坛,万金散尽呼苍昊。yù zhāng sù jiāng jiù dēng tán,wàn jīn sàn jǐn hū cāng hào。
唾壶崩碎声载涂,三郎瘦削偏静好。tuò hú bēng suì shēng zài tú,sān láng shòu xuē piān jìng hǎo。
布衲抛残不耐寒,枯桐一拨凤凰叫。bù nà pāo cán bù nài hán,kū tóng yī bō fèng huáng jiào。
庐江高士雪满胸,六朝荡涤存真藻。lú jiāng gāo shì xuě mǎn xiōng,liù cháo dàng dí cún zhēn zǎo。
梦里花深听鹧鸪,冰池独宿鸳鸯老。mèng lǐ huā shēn tīng zhè gū,bīng chí dú sù yuān yāng lǎo。
浙东公子神复清,屣露双跟顶破帽。zhè dōng gōng zi shén fù qīng,xǐ lù shuāng gēn dǐng pò mào。
写就黄庭不换鹅,向影闲吟孤自悼。xiě jiù huáng tíng bù huàn é,xiàng yǐng xián yín gū zì dào。
更有青门种瓜人,五色不生形半槁。gèng yǒu qīng mén zhǒng guā rén,wǔ sè bù shēng xíng bàn gǎo。
主人为我张素筵,氍毹重叠烧龙脑。zhǔ rén wèi wǒ zhāng sù yán,qú shū zhòng dié shāo lóng nǎo。
又汲参泉煮木鸡,粤橙漳橘恣一饱。yòu jí cān quán zhǔ mù jī,yuè chéng zhāng jú zì yī bǎo。
众音喧豗坐莫伦,虽无旨酒情潦倒。zhòng yīn xuān huī zuò mò lún,suī wú zhǐ jiǔ qíng lǎo dào。
请翻二十一青编,如斯良会古来少。qǐng fān èr shí yī qīng biān,rú sī liáng huì gǔ lái shǎo。
冷山寥落逻娑单,夜郎儋耳徒辽邈。lěng shān liáo luò luó suō dān,yè láng dān ěr tú liáo miǎo。
妙喜衡阳电白洪,安得诗人共围绕。miào xǐ héng yáng diàn bái hóng,ān dé shī rén gòng wéi rào。
杯冷歌残声黯悽,明看孤杖淩霜晓。bēi lěng gē cán shēng àn qī,míng kàn gū zhàng líng shuāng xiǎo。
亦知此别春必来,寂寂三冬守空窖。yì zhī cǐ bié chūn bì lái,jì jì sān dōng shǒu kōng jiào。

释函可

函可(一六一一—一六五九),字祖心。博罗人。俗姓韩,名宗騋,字犹龙。明礼部尚书韩日缵长子。少为诸生,才气高迈,声名倾动一时。惟绝意仕进,以声色犬马自娱。明思宗崇祯十二年(一六三六)落发为僧,成为道独和尚之法嗣,与师兄函是(字天然)齐名。曾充罗浮山华首台都寺,又在广州创不是庵静修。甲申之变,悲恸形于辞色。明福王弘光元年(一六四五)以请藏入金陵,值国再变,纪为私史。顺治四年,以“私携逆书”为清江宁守将所拘,旋械送北京。部审免死,流放辽阳。先在沈阳南塔(广济寺)开法,又于普济等七大寺说法,被大关以东奉为洞宗鼻祖,声名洋溢于朝鲜、日本。又与辽阳流寓者结冰天吟社,为诗文之交。家人均抗节死,故自号千山剩人。明桂王永历十三年圆寂。著有《千山诗集》二十卷(补遗一卷)传世。陈伯陶《胜朝粤东遗民录》卷四附录《方外》有传。 释函可的作品>>

猜您喜欢

赤公同诸公游千山余不能从二绝

释函可

险阻曾经百念轻,半瓢随地足平生。xiǎn zǔ céng jīng bǎi niàn qīng,bàn piáo suí dì zú píng shēng。
不须重话尘中路,纵是名山也懒行。bù xū zhòng huà chén zhōng lù,zòng shì míng shān yě lǎn xíng。

示老马十首

释函可

日行三万犹嫌缓,便到瑶池路亦穷。rì xíng sān wàn yóu xián huǎn,biàn dào yáo chí lù yì qióng。
年老力衰甘处后,任他逐电与追风。nián lǎo lì shuāi gān chù hòu,rèn tā zhú diàn yǔ zhuī fēng。

示老马十首

释函可

万仞崇冈还易上,人间最险是平康。wàn rèn chóng gāng hái yì shàng,rén jiān zuì xiǎn shì píng kāng。
若能步步如初步,历尽羊肠也不妨。ruò néng bù bù rú chū bù,lì jǐn yáng cháng yě bù fáng。

示老马十首

释函可

城边有路荆榛满,山上无尘虎豹多。chéng biān yǒu lù jīng zhēn mǎn,shān shàng wú chén hǔ bào duō。
健步纵留何可骋,不如随意选陂陁。jiàn bù zòng liú hé kě chěng,bù rú suí yì xuǎn bēi tuó。

示老马十首

释函可

汝羸我病合相怜,山寺晨钟自在眠。rǔ léi wǒ bìng hé xiāng lián,shān sì chén zhōng zì zài mián。
赤汗已乾蹄已薄,长楸无复忆当年。chì hàn yǐ qián tí yǐ báo,zhǎng qiū wú fù yì dāng nián。

示老马十首

释函可

渥洼久已无消息,皮骨虽存志欲灰。wò wā jiǔ yǐ wú xiāo xī,pí gǔ suī cún zhì yù huī。
旧日骁腾如梦里,莫教错认作龙媒。jiù rì xiāo téng rú mèng lǐ,mò jiào cuò rèn zuò lóng méi。

示老马十首

释函可

惠养虽勤非素愿,茭刍苜蓿总堪羞。huì yǎng suī qín fēi sù yuàn,jiāo chú mù xu zǒng kān xiū。
但能不受黄金络,雪碛荒阡亦自由。dàn néng bù shòu huáng jīn luò,xuě qì huāng qiān yì zì yóu。

示老马十首

释函可

幸无伯乐能垂顾,价重何曾老不才。xìng wú bó lè néng chuí gù,jià zhòng hé céng lǎo bù cái。
青草渐长溪渐溢,骐驎终欲羡驽骀。qīng cǎo jiàn zhǎng xī jiàn yì,qí lín zhōng yù xiàn nú dài。

示老马十首

释函可

却恨当年白马来,骅骝遍地转堪哀。què hèn dāng nián bái mǎ lái,huá liú biàn dì zhuǎn kān āi。
支公久已轻神骏,只合埋头向草莱。zhī gōng jiǔ yǐ qīng shén jùn,zhǐ hé mái tóu xiàng cǎo lái。

示老马十首

释函可

不遇子方谁肯赎,虽然出塞不从军。bù yù zi fāng shuí kěn shú,suī rán chū sāi bù cóng jūn。
龙鬐凤臆皆黄土,日暮临风哭旧群。lóng qí fèng yì jiē huáng tǔ,rì mù lín fēng kū jiù qún。

示老马十首

释函可

锦勒丝缠万骑奔,駪駪狉狉若云屯。jǐn lēi sī chán wàn qí bēn,shēn shēn pī pī ruò yún tún。
何时尽放华山去,丰草长林到处恩。hé shí jǐn fàng huá shān qù,fēng cǎo zhǎng lín dào chù ēn。

咏花六首

释函可

一接春光即便休,莫于花底更淹留。yī jiē chūn guāng jí biàn xiū,mò yú huā dǐ gèng yān liú。
从他烂漫从他落,只恐风来觌面收。cóng tā làn màn cóng tā luò,zhǐ kǒng fēng lái dí miàn shōu。

咏花六首

释函可

空枝相对惬清幽,谁把繁花缀上头。kōng zhī xiāng duì qiè qīng yōu,shuí bǎ fán huā zhuì shàng tóu。
为嘱狂风索吹尽,莫留残蕊向人愁。wèi zhǔ kuáng fēng suǒ chuī jǐn,mò liú cán ruǐ xiàng rén chóu。

咏花六首

释函可

岂有红颜能久驻,空庭应自长离忧。qǐ yǒu hóng yán néng jiǔ zhù,kōng tíng yīng zì zhǎng lí yōu。
无端老衲花前去,分取春风一半愁。wú duān lǎo nà huā qián qù,fēn qǔ chūn fēng yī bàn chóu。

咏花六首

释函可

相看到得日斜无,只恐丛空眼亦枯。xiāng kàn dào dé rì xié wú,zhǐ kǒng cóng kōng yǎn yì kū。
蝶死不知花是梦,林莺何必苦招呼。dié sǐ bù zhī huā shì mèng,lín yīng hé bì kǔ zhāo hū。