古诗词

送给事中姚山赴河南佥宪

杨士奇

观风在激扬,今喜擢苏章。guān fēng zài jī yáng,jīn xǐ zhuó sū zhāng。
袖有银台笔,衣含玉殿香。xiù yǒu yín tái bǐ,yī hán yù diàn xiāng。
河流明宪节,嵩岳对公堂。hé liú míng xiàn jié,sōng yuè duì gōng táng。
想见澄清日,歌声满洛阳。xiǎng jiàn chéng qīng rì,gē shēng mǎn luò yáng。
杨士奇

杨士奇

杨士奇(1366~1444),明代大臣、学者,名寓,字士奇,以字行,号东里,谥文贞,汉族,江西泰和(今江西泰和县澄江镇)人。官至礼部侍郎兼华盖殿大学士,兼兵部尚书,历五朝,在内阁为辅臣四十余年,首辅二十一年。与杨荣、杨溥同辅政,并称“三杨”,因其居地所处,时人称之为“西杨”。“三杨”中,杨士奇以“学行”见长,先后担任《明太宗实录》、《明仁宗实录》、《明宣宗实录》总裁。 杨士奇的作品>>

猜您喜欢

巫山高

杨士奇

巫山高高十二峰,连崖叠缡如游龙。wū shān gāo gāo shí èr fēng,lián yá dié lí rú yóu lóng。
当时阳台下神女,翠敛红销空处所。dāng shí yáng tái xià shén nǚ,cuì liǎn hóng xiāo kōng chù suǒ。
朝朝峡里望氛氲,可怜犹似作行云。cháo cháo xiá lǐ wàng fēn yūn,kě lián yóu shì zuò xíng yún。
相思已下沾裳泪,况复猿声不可闻。xiāng sī yǐ xià zhān shang lèi,kuàng fù yuán shēng bù kě wén。

静安亭诗沙溪刘伯川先生席上作时年十二

杨士奇

处士年将六十齐,作亭偏爱屋之西。chù shì nián jiāng liù shí qí,zuò tíng piān ài wū zhī xī。
连床图史孙勤读,四壁棋琴客倦嬉。lián chuáng tú shǐ sūn qín dú,sì bì qí qín kè juàn xī。
鹅鼻峰高松鹤唳,鸡潭波静水禽啼。é bí fēng gāo sōng hè lì,jī tán bō jìng shuǐ qín tí。
向来翠竹江村路,弄月吟风醉不知。xiàng lái cuì zhú jiāng cūn lù,nòng yuè yín fēng zuì bù zhī。

刘伯川席上作

杨士奇

飞雪初停酒未消,溪山深处踏琼瑶。fēi xuě chū tíng jiǔ wèi xiāo,xī shān shēn chù tà qióng yáo。
不嫌寒气侵人骨,贪看梅花过野桥。bù xián hán qì qīn rén gǔ,tān kàn méi huā guò yě qiáo。
33123