古诗词

老将行

徐熥

老夫元是良家子,少年流落戎行里。lǎo fū yuán shì liáng jiā zi,shǎo nián liú luò róng xíng lǐ。
能将一剑净烟尘,几入重围身不死。néng jiāng yī jiàn jìng yān chén,jǐ rù zhòng wéi shēn bù sǐ。
累累金印肘间悬,塞上驰驱五十年。lèi lèi jīn yìn zhǒu jiān xuán,sāi shàng chí qū wǔ shí nián。
已羡功勋载盟府,久看姓字书燕然。yǐ xiàn gōng xūn zài méng fǔ,jiǔ kàn xìng zì shū yàn rán。
一朝谢病归岩壑,门外萧条可罗雀。yī cháo xiè bìng guī yán hè,mén wài xiāo tiáo kě luó què。
身经百战未龙钟,犹向人前夸矍铄。shēn jīng bǎi zhàn wèi lóng zhōng,yóu xiàng rén qián kuā jué shuò。
宝剑年多锋锷销,枥中老骥鸣萧萧。bǎo jiàn nián duō fēng è xiāo,lì zhōng lǎo jì míng xiāo xiāo。
戎衣挂壁成尘土,旧日红旗颜色凋。róng yī guà bì chéng chén tǔ,jiù rì hóng qí yán sè diāo。
一自投闲经几载,请缨壮志还应在。yī zì tóu xián jīng jǐ zài,qǐng yīng zhuàng zhì hái yīng zài。
遥望沙场愿裹尸,犹思铜柱标炎海。yáo wàng shā chǎng yuàn guǒ shī,yóu sī tóng zhù biāo yán hǎi。
锋镝今年去备边,连营烽火通甘泉。fēng dī jīn nián qù bèi biān,lián yíng fēng huǒ tōng gān quán。
多少材官俱束手,无人贾勇能登先。duō shǎo cái guān jù shù shǒu,wú rén jiǎ yǒng néng dēng xiān。
将军闻此气勃勃,目眦裂尽冠冲发。jiāng jūn wén cǐ qì bó bó,mù zì liè jǐn guān chōng fā。
便往投书献至尊,雄心誓欲探虎窟。biàn wǎng tóu shū xiàn zhì zūn,xióng xīn shì yù tàn hǔ kū。
据鞍顾盼出辕门,垂老还堪报主恩。jù ān gù pàn chū yuán mén,chuí lǎo hái kān bào zhǔ ēn。
但令此去清沙漠,不管金鎗臂上痕。dàn lìng cǐ qù qīng shā mò,bù guǎn jīn qiāng bì shàng hén。

徐熥

明福建闽县人,字惟和。徐?兄。万历四十六年举人。负才淹蹇,肆力诗歌。与弟徐?并有才名,然?以博学称,熥则以词采著。有《幔亭集》。 徐熥的作品>>

猜您喜欢

过东平城北元故丞相墓

徐熥

谁家翁仲卧荒坟,闻是先朝旧相君。shuí jiā wēng zhòng wò huāng fén,wén shì xiān cháo jiù xiāng jūn。
三百年中来往客,几人下马看碑文。sān bǎi nián zhōng lái wǎng kè,jǐ rén xià mǎ kàn bēi wén。

汶上感旧

徐熥

汶水匆匆唱渭城,春风一别数年情。wèn shuǐ cōng cōng chàng wèi chéng,chūn fēng yī bié shù nián qíng。
知君本是飘零客,未必重逢在此生。zhī jūn běn shì piāo líng kè,wèi bì zhòng féng zài cǐ shēng。

同幼孺马上见桃花

徐熥

寂寂山家半掩门,却怜春色满荒园。jì jì shān jiā bàn yǎn mén,què lián chūn sè mǎn huāng yuán。
同行不觉旗亭远,看尽桃花又一村。tóng xíng bù jué qí tíng yuǎn,kàn jǐn táo huā yòu yī cūn。

宿界河驿梦从许灵长索书兰亭记

徐熥

折柳都门路遂分,故人回首隔烟云。zhé liǔ dōu mén lù suì fēn,gù rén huí shǒu gé yān yún。
不知此别千馀里,犹乞兰亭学右军。bù zhī cǐ bié qiān yú lǐ,yóu qǐ lán tíng xué yòu jūn。

过薛君故城

徐熥

高台倾尽曲池平,此地犹传薛故城。gāo tái qīng jǐn qū chí píng,cǐ dì yóu chuán xuē gù chéng。
珠履三千俱寂寞,行人空动雍门琴。zhū lǚ sān qiān jù jì mò,xíng rén kōng dòng yōng mén qín。

挂剑台

徐熥

公子当年然诺深,千金宝剑挂空林。gōng zi dāng nián rán nuò shēn,qiān jīn bǎo jiàn guà kōng lín。
应知十字碑题后,泉路相逢无愧心。yīng zhī shí zì bēi tí hòu,quán lù xiāng féng wú kuì xīn。

亚父冢

徐熥

亚父孤坟蔓草荒,行人何用叹兴亡。yà fù gū fén màn cǎo huāng,xíng rén hé yòng tàn xīng wáng。
汉家多少功臣骨,若个能归葬故乡。hàn jiā duō shǎo gōng chén gǔ,ruò gè néng guī zàng gù xiāng。

彭城感旧

徐熥

落尽天桃万树花,伤心重问旧琵琶。luò jǐn tiān táo wàn shù huā,shāng xīn zhòng wèn jiù pí pá。
平康门巷多相似,不记垂杨第几家。píng kāng mén xiàng duō xiāng shì,bù jì chuí yáng dì jǐ jiā。

戏马台今改为昭烈庙

徐熥

英雄千载说喑哑,此地曾经戏五花。yīng xióng qiān zài shuō yīn yǎ,cǐ dì céng jīng xì wǔ huā。
只有荒台留不得,依然香火属刘家。zhǐ yǒu huāng tái liú bù dé,yī rán xiāng huǒ shǔ liú jiā。

广陵别陆无从

徐熥

客路相逢叹二毛,片帆南下月轮高。kè lù xiāng féng tàn èr máo,piàn fān nán xià yuè lún gāo。
他年一枕扬州梦,满树璚花万顷涛。tā nián yī zhěn yáng zhōu mèng,mǎn shù qióng huā wàn qǐng tāo。

舟抵京口作

徐熥

舟过金焦日未斜,回看瓜步即天涯。zhōu guò jīn jiāo rì wèi xié,huí kàn guā bù jí tiān yá。
故乡虽隔三千里,得到江南似到家。gù xiāng suī gé sān qiān lǐ,dé dào jiāng nán shì dào jiā。

丹阳舟中与幼孺对月时余南还幼孺将客苕川

徐熥

共倚孤篷月似霜,夜深风露满胡床。gòng yǐ gū péng yuè shì shuāng,yè shēn fēng lù mǎn hú chuáng。
应知此月重圆夜,君在他乡我故乡。yīng zhī cǐ yuè zhòng yuán yè,jūn zài tā xiāng wǒ gù xiāng。

怀平夫

徐熥

客里思君路渺茫,回看往事更凄凉。kè lǐ sī jūn lù miǎo máng,huí kàn wǎng shì gèng qī liáng。
十年夜半罗山雨,若不销魂也断肠。shí nián yè bàn luó shān yǔ,ruò bù xiāo hún yě duàn cháng。

怀惟秦

徐熥

江上春风吹布袍,题诗千里问蓬蒿。jiāng shàng chūn fēng chuī bù páo,tí shī qiān lǐ wèn péng hāo。
君还记得当年事,竹下焚香读楚骚。jūn hái jì dé dāng nián shì,zhú xià fén xiāng dú chǔ sāo。

题落日孤舟扇面送幼孺

徐熥

古木苍苍落照收,谁人独自泛中流。gǔ mù cāng cāng luò zhào shōu,shuí rén dú zì fàn zhōng liú。
灯前不敢披图看,恐是松陵别后舟。dēng qián bù gǎn pī tú kàn,kǒng shì sōng líng bié hòu zhōu。