古诗词

卢秋官辞京部之南部为亲也

韩邦奇

帝里青春好,千家桃李开。dì lǐ qīng chūn hǎo,qiān jiā táo lǐ kāi。
君翻辞玉阙,谁不爱金台。jūn fān cí yù quē,shuí bù ài jīn tái。
望切秋云迥,心惊暮日催。wàng qiè qiū yún jiǒng,xīn jīng mù rì cuī。
即今承彩服,朝夕奉霞杯。jí jīn chéng cǎi fú,cháo xī fèng xiá bēi。

韩邦奇

明陕西朝邑人,字汝节,号苑洛。正德三年进士,授吏部主事,进员外郎。以上疏论时政忤旨,谪平阳通判。迁浙江按察佥事。中官采富阳茶鱼,为民害,邦奇作歌哀之。遂被诬陷,斥为民。嘉靖初,起复为山东参议。后屡起屡罢,终以南兵部尚书致仕。邦奇性刚直,治政严肃,自奉节俭。一生好学不倦,经子史及天文、地理、乐律、术数、兵法之书无不通究。著述甚富。有《易学启蒙意见》、《禹贡详略》、《苑洛志乐》、《洪范图解》等。 韩邦奇的作品>>

猜您喜欢

中秋月别舍弟

韩邦奇

同在天涯君归也。tóng zài tiān yá jūn guī yě。
日暮长途,烦蒸溽暑,孤馆泊谁家。rì mù zhǎng tú,fán zhēng rù shǔ,gū guǎn pō shuí jiā。
芦沟桥下,望灞陵、一样销魂,塞水流沙。lú gōu qiáo xià,wàng bà líng yī yàng xiāo hún,sāi shuǐ liú shā。
月满蒹葭飘零也。yuè mǎn jiān jiā piāo líng yě。
渭水川川,秦山叠叠,无奈岭云遮。wèi shuǐ chuān chuān,qín shān dié dié,wú nài lǐng yún zhē。
迢迢今夜。tiáo tiáo jīn yè。
想池塘、客梦岑岑,还绕京华。xiǎng chí táng kè mèng cén cén,hái rào jīng huá。

襄城遗曲瑟奏

韩邦奇

多才自累,百感攒结。duō cái zì lèi,bǎi gǎn zǎn jié。
天涯渴病思归客。tiān yá kě bìng sī guī kè。
渭水新丰,家山在那些。wèi shuǐ xīn fēng,jiā shān zài nà xiē。
南南北北,奔驰岁岁,年年飘泊。nán nán běi běi,bēn chí suì suì,nián nián piāo pō。
悽切悽切好悽切。qī qiè qī qiè hǎo qī qiè。
鸿雁又来也,天末数声哀,聚散梧桐叶。hóng yàn yòu lái yě,tiān mò shù shēng āi,jù sàn wú tóng yè。
几阵西风瑟瑟。jǐ zhèn xī fēng sè sè。
玉箫声断秦楼月。yù xiāo shēng duàn qín lóu yuè。
秦楼月。qín lóu yuè。
星河缥缈,万里波摇,照彻长江千折。xīng hé piāo miǎo,wàn lǐ bō yáo,zhào chè zhǎng jiāng qiān zhé。
长江东下何时歇。zhǎng jiāng dōng xià hé shí xiē。
六代繁华都泯灭。liù dài fán huá dōu mǐn miè。
夜半寒潮,蓼岸荒洲,石头建业。yè bàn hán cháo,liǎo àn huāng zhōu,shí tóu jiàn yè。

黄粱梦谢仕归

韩邦奇

见青山猛自惊。jiàn qīng shān měng zì jīng。
又黄粱一梦醒。yòu huáng liáng yī mèng xǐng。
喜高鸟脱樊笼。xǐ gāo niǎo tuō fán lóng。
宝剑空鸣。bǎo jiàn kōng míng。
满柙兵书都没用。mǎn xiá bīng shū dōu méi yòng。
有庆云天上生。yǒu qìng yún tiān shàng shēng。
看甘泉地下涌。kàn gān quán dì xià yǒng。
说风火九边宁。shuō fēng huǒ jiǔ biān níng。
豫大丰亨。yù dà fēng hēng。
白发书生心自醒。bái fā shū shēng xīn zì xǐng。

长安月骊山

韩邦奇

望骊山秦宫,凌汉周火连天。wàng lí shān qín gōng,líng hàn zhōu huǒ lián tiān。
到如今、繁华理瓦砾,恩爱付尘烟。dào rú jīn fán huá lǐ wǎ lì,ēn ài fù chén yān。
周家长,秦家短,眼前一样凋残。zhōu jiā zhǎng,qín jiā duǎn,yǎn qián yī yàng diāo cán。
叹温泉玉娥,参乘翠辇呜銮。tàn wēn quán yù é,cān chéng cuì niǎn wū luán。
到如今、西风吹水冷,孤月照沙寒。dào rú jīn xī fēng chuī shuǐ lěng,gū yuè zhào shā hán。
飞霜楼,明珠殿,无人更倚朱阑。fēi shuāng lóu,míng zhū diàn,wú rén gèng yǐ zhū lán。

水仙子秋思

韩邦奇

月娟娟,空上海棠枝。yuè juān juān,kōng shàng hǎi táng zhī。
风瑟瑟,催残杨柳丝。fēng sè sè,cuī cán yáng liǔ sī。
露零零,易落梧桐泪,倚西楼,看雁归。lù líng líng,yì luò wú tóng lèi,yǐ xī lóu,kàn yàn guī。
隔天涯,万里相思。gé tiān yá,wàn lǐ xiāng sī。
休说到,梦中是假,暂欢娱,还胜醒时。xiū shuō dào,mèng zhōng shì jiǎ,zàn huān yú,hái shèng xǐng shí。
夜迢迢,梦也还稀。yè tiáo tiáo,mèng yě hái xī。

折桂令金陵

韩邦奇

上高城、叹息金陵。shàng gāo chéng tàn xī jīn líng。
望不尽、万树楸梧,何处是、六代宫庭。wàng bù jǐn wàn shù qiū wú,hé chù shì liù dài gōng tíng。
陈宋繁华,齐梁文藻,王谢流风,都做了、一场话柄。chén sòng fán huá,qí liáng wén zǎo,wáng xiè liú fēng,dōu zuò le yī chǎng huà bǐng。
还落不得,半个虚名。hái luò bù dé,bàn gè xū míng。
只有那、江汉多情。zhǐ yǒu nà jiāng hàn duō qíng。
依旧朝宗,寂寞杀、夜半石头,潮打空城。yī jiù cháo zōng,jì mò shā yè bàn shí tóu,cháo dǎ kōng chéng。

驻马听春思

韩邦奇

春思依依。chūn sī yī yī。
习习和风春昼迟。xí xí hé fēng chūn zhòu chí。
看他游春,杜甫喜见,春来又怕春归。kàn tā yóu chūn,dù fǔ xǐ jiàn,chūn lái yòu pà chūn guī。
耽春不觉鬓如丝。dān chūn bù jué bìn rú sī。
向海棠、还问春消息,燕语莺啼。xiàng hǎi táng hái wèn chūn xiāo xī,yàn yǔ yīng tí。
碧阑干外,春光有几。bì lán gàn wài,chūn guāng yǒu jǐ。

同前

韩邦奇

春雨霏霏。chūn yǔ fēi fēi。
绿柳丝丝春渐肥。lǜ liǔ sī sī chūn jiàn féi。
看他万花枝上,都是春光,蜂蝶休疑。kàn tā wàn huā zhī shàng,dōu shì chūn guāng,fēng dié xiū yí。
担头春酒陇头诗。dān tóu chūn jiǔ lǒng tóu shī。
风流人是春光主,燕语莺啼。fēng liú rén shì chūn guāng zhǔ,yàn yǔ yīng tí。
碧阑干外,春光有几。bì lán gàn wài,chūn guāng yǒu jǐ。

满庭芳洛阳怀古

韩邦奇

深秋旅程。shēn qiū lǚ chéng。
邙山云起,洛浦风生。máng shān yún qǐ,luò pǔ fēng shēng。
风悲云惨斜阳映。fēng bēi yún cǎn xié yáng yìng。
往事伤情。wǎng shì shāng qíng。
牛羊坂,是英雄坟冢。niú yáng bǎn,shì yīng xióng fén zhǒng。
禾黍场,是帝王宫庭。hé shǔ chǎng,shì dì wáng gōng tíng。
今和古,成长梦。jīn hé gǔ,chéng zhǎng mèng。
只丢下些,虚名虚姓。zhǐ diū xià xiē,xū míng xū xìng。
模糊在、断碑中。mó hú zài duàn bēi zhōng。

绵搭絮边城春到迟

韩邦奇

昏昏漠日下荒台。hūn hūn mò rì xià huāng tái。
望遥天、极目凄凄,春尽边山花未开。wàng yáo tiān jí mù qī qī,chūn jǐn biān shān huā wèi kāi。
对寒杯。duì hán bēi。
百感兴怀。bǎi gǎn xīng huái。
家乡万里,白发还催。jiā xiāng wàn lǐ,bái fā hái cuī。
何处是渭水,秦城雪满,红崖雁不来。hé chù shì wèi shuǐ,qín chéng xuě mǎn,hóng yá yàn bù lái。

同前边城秋来早

韩邦奇

边沙惨惨逐人来。biān shā cǎn cǎn zhú rén lái。
见西风、才报新秋,赤叶萧萧霜已催。jiàn xī fēng cái bào xīn qiū,chì yè xiāo xiāo shuāng yǐ cuī。
上高台。shàng gāo tái。
百感兴怀。bǎi gǎn xīng huái。
你看那、燕关赵塞,都做了、古往今来。nǐ kàn nà yàn guān zhào sāi,dōu zuò le gǔ wǎng jīn lái。
当不得、吊古思乡,野戍悽悽,却又画角哀。dāng bù dé diào gǔ sī xiāng,yě shù qī qī,què yòu huà jiǎo āi。

驻马听寄答世宁进士壬申

韩邦奇

别意悠悠。bié yì yōu yōu。
又是西风万里秋。yòu shì xī fēng wàn lǐ qiū。
那堪云迷白雁,露冷黄花,月满朱楼。nà kān yún mí bái yàn,lù lěng huáng huā,yuè mǎn zhū lóu。
柳条折断水东流。liǔ tiáo zhé duàn shuǐ dōng liú。
思君一夜,把潘腰瘦。sī jūn yī yè,bǎ pān yāo shòu。
多少离愁。duō shǎo lí chóu。
轻尘弱草,人非如旧。qīng chén ruò cǎo,rén fēi rú jiù。

绵搭絮咸阳怀古

韩邦奇

满堤衰柳暮蝉鸣。mǎn dī shuāi liǔ mù chán míng。
倚西风、驻马高岗,极目咸阳百感生。yǐ xī fēng zhù mǎ gāo gǎng,jí mù xián yáng bǎi gǎn shēng。
叹英雄、霸业成空。tàn yīng xióng bà yè chéng kōng。
望不尽、寒莎烟荻,寻不著、汉阙秦宫。wàng bù jǐn hán shā yān dí,xún bù zhù hàn quē qín gōng。
只丢下些,剩水残山,云物凄凉落照中。zhǐ diū xià xiē,shèng shuǐ cán shān,yún wù qī liáng luò zhào zhōng。

清江引晓秋

韩邦奇

银箭催更天渐晓。yín jiàn cuī gèng tiān jiàn xiǎo。
金井梧桐落劳。jīn jǐng wú tóng luò láo。
西风小阁寒,残月疏帘照。xī fēng xiǎo gé hán,cán yuè shū lián zhào。
王仲宣,此际愁多少。wáng zhòng xuān,cǐ jì chóu duō shǎo。
绿树满庭清气生。lǜ shù mǎn tíng qīng qì shēng。
宝鸭消银鼎。bǎo yā xiāo yín dǐng。
风传玉雁声,霜没金蝉影。fēng chuán yù yàn shēng,shuāng méi jīn chán yǐng。
就不是宋玉,也愁难整。jiù bù shì sòng yù,yě chóu nán zhěng。
楼上残更鸡叫彻。lóu shàng cán gèng jī jiào chè。
银蜡还明灭。yín là hái míng miè。
笛飘别院风,砧急长廊月。dí piāo bié yuàn fēng,zhēn jí zhǎng láng yuè。
萧条庾信愁难说。xiāo tiáo yǔ xìn chóu nán shuō。
河汉西倾生白露。hé hàn xī qīng shēng bái lù。
三四寒鸦语。sān sì hán yā yǔ。
黄花月下残,红叶风前舞。huáng huā yuè xià cán,hóng yè fēng qián wǔ。
张衡到此,把愁添做五。zhāng héng dào cǐ,bǎ chóu tiān zuò wǔ。

驻马听饯尧甫举人时在关中弘治乙丑

韩邦奇

夜色苍苍,酒满芳樽恨转长。yè sè cāng cāng,jiǔ mǎn fāng zūn hèn zhuǎn zhǎng。
那堪声沉玉漏,香尽金炉,烛冷银缸。nà kān shēng chén yù lòu,xiāng jǐn jīn lú,zhú lěng yín gāng。
离情才说两三行。lí qíng cái shuō liǎng sān xíng。
檐前却早鸡三唱。yán qián què zǎo jī sān chàng。
休题起行装。xiū tí qǐ xíng zhuāng。
却早把、残魂销尽,不须到灞陵桥上。què zǎo bǎ cán hún xiāo jǐn,bù xū dào bà líng qiáo shàng。
2161234567»