古诗词

十五夜谢山人同李明府见过得宵字

李攀龙

客有山中约,人来江上遥。kè yǒu shān zhōng yuē,rén lái jiāng shàng yáo。
张灯传彩笔,换酒出金貂。zhāng dēng chuán cǎi bǐ,huàn jiǔ chū jīn diāo。
贫病看交好,文章慰寂寥。pín bìng kàn jiāo hǎo,wén zhāng wèi jì liáo。
天涯还此会,留醉驻春宵。tiān yá hái cǐ huì,liú zuì zhù chūn xiāo。
李攀龙

李攀龙

李攀龙(1514—1570)字于鳞,号沧溟,汉族,历城(今山东济南)人。明代著名文学家。继“前七子”之后,与谢榛、王世贞等倡导文学复古运动,为“后七子”的领袖人物,被尊为“宗工巨匠”。主盟文坛20余年,其影响及于清初。 李攀龙的作品>>

猜您喜欢

挽王中丞

李攀龙

幕府高临碣石开,蓟门丹旒重徘徊。mù fǔ gāo lín jié shí kāi,jì mén dān liú zhòng pái huái。
沙场入夜多风雨,人见亲提铁骑来!shā chǎng rù yè duō fēng yǔ,rén jiàn qīn tí tiě qí lái!

答寄俞仲蔚

李攀龙

太乙贶汉德,名驹生渥洼。tài yǐ kuàng hàn dé,míng jū shēng wò wā。
赤汗沾青云,长嘶挹流沙。chì hàn zhān qīng yún,zhǎng sī yì liú shā。
饥龁玉山禾,渴则饮其涯。jī hé yù shān hé,kě zé yǐn qí yá。
翘尾以踯躅,迍夬相经过。qiào wěi yǐ zhí zhú,zhūn guài xiāng jīng guò。
不愿游阊阖,况乃服盐车。bù yuàn yóu chāng hé,kuàng nǎi fú yán chē。
世岂无伯乐,垂耳奈我何。shì qǐ wú bó lè,chuí ěr nài wǒ hé。
天子发素书,使者出蹉跎。tiān zi fā sù shū,shǐ zhě chū cuō tuó。
駪駪十二闲,驽马常苦多。shēn shēn shí èr xián,nú mǎ cháng kǔ duō。
虽有千里姿,羁绊非所加。suī yǒu qiān lǐ zī,jī bàn fēi suǒ jiā。

集开元寺

李攀龙

流阴拂层岑,返照翳深谷。liú yīn fú céng cén,fǎn zhào yì shēn gǔ。
古寺入萧条,回岩抱幽独。gǔ sì rù xiāo tiáo,huí yán bào yōu dú。
梵影净香台,钟声殷石屋。fàn yǐng jìng xiāng tái,zhōng shēng yīn shí wū。
绝壁栖禅诵,悬厓下樵牧。jué bì qī chán sòng,xuán yá xià qiáo mù。
秋花雨还瘦,老树霜逾秃。qiū huā yǔ hái shòu,lǎo shù shuāng yú tū。
寒泉可莹心,白云况极目。hán quán kě yíng xīn,bái yún kuàng jí mù。
登临客自佳,摇落时何速。dēng lín kè zì jiā,yáo luò shí hé sù。
蔬色荡腥膻,苔光清简牍。shū sè dàng xīng shān,tái guāng qīng jiǎn dú。
新诗发神秀,旧游耿初服。xīn shī fā shén xiù,jiù yóu gěng chū fú。
归来杖屦便,老去烟霞伏。guī lái zhàng jù biàn,lǎo qù yān xiá fú。
高城出睥睨,灯火通林麓。gāo chéng chū pì nì,dēng huǒ tōng lín lù。
言旋转多兴,后朝此同宿。yán xuán zhuǎn duō xīng,hòu cháo cǐ tóng sù。

拟古东门行

李攀龙

出东门,不顾归。chū dōng mén,bù gù guī。
来入门,怆欲悲。lái rù mén,chuàng yù bēi。
舍无儋石储,还视身上衣参差。shě wú dān shí chǔ,hái shì shēn shàng yī cān chà。
慷慨出门去,儿女牵裙。kāng kǎi chū mén qù,ér nǚ qiān qún。
他家自愿富贵,贱妾与君但裤糜。tā jiā zì yuàn fù guì,jiàn qiè yǔ jūn dàn kù mí。
但裤縻,上用穹窿,下用匍匐小儿。dàn kù mí,shàng yòng qióng lóng,xià yòng pú fú xiǎo ér。
时吏清廉,法不可干。shí lì qīng lián,fǎ bù kě gàn。
一旦缓急,当告谁。yī dàn huǎn jí,dāng gào shuí。
行,吾望君归。xíng,wú wàng jūn guī。
嗟!少年莫为非。jiē!shǎo nián mò wèi fēi。

拟古陌上桑

李攀龙

日出东南隅,照我西北楼。rì chū dōng nán yú,zhào wǒ xī běi lóu。
罗敷贵家子,足不逾门枢。luó fū guì jiā zi,zú bù yú mén shū。
性颇喜蚕作,采桑南陌头。xìng pǒ xǐ cán zuò,cǎi sāng nán mò tóu。
上枝结笼系,下枝挂笼钩。shàng zhī jié lóng xì,xià zhī guà lóng gōu。
堕髻何缭绕,颜色以敷愉。duò jì hé liáo rào,yán sè yǐ fū yú。
缃绮为下裙,紫绮为上襦。xiāng qǐ wèi xià qún,zǐ qǐ wèi shàng rú。
行者见罗敷,下担故绸缪。xíng zhě jiàn luó fū,xià dān gù chóu móu。
少年见罗敷,袒裼出臂膋。shǎo nián jiàn luó fū,tǎn tì chū bì liáo。
来归相怨怒,且复坐斯须。lái guī xiāng yuàn nù,qiě fù zuò sī xū。
使君自南来,驻我五马车。shǐ jūn zì nán lái,zhù wǒ wǔ mǎ chē。
遣吏前致问,为是谁家姝?罗敷小家女,秦氏有高楼。qiǎn lì qián zhì wèn,wèi shì shuí jiā shū?luó fū xiǎo jiā nǚ,qín shì yǒu gāo lóu。
西邻焦仲卿,兰芝对道隅。xī lín jiāo zhòng qīng,lán zhī duì dào yú。
罗敷年几何,十五为人妇。luó fū nián jǐ hé,shí wǔ wèi rén fù。
嫁复一年余,力桑以作苦。jià fù yī nián yú,lì sāng yǐ zuò kǔ。
孰与使君俱?使君复为谁?shú yǔ shǐ jūn jù?shǐ jūn fù wèi shuí?
蚕桑所自娱,小吏无所畏。cán sāng suǒ zì yú,xiǎo lì wú suǒ wèi。
使君一何迂:\"罗敷他人妇,使君他人夫。shǐ jūn yī hé yū luó fū tā rén fù,shǐ jūn tā rén fū。
东方千余骑,夫婿居上头。dōng fāng qiān yú qí,fū xù jū shàng tóu。
左右三河长,负弩为先驱。zuǒ yòu sān hé zhǎng,fù nǔ wèi xiān qū。
何用识夫婿,飞盖随高车。hé yòng shí fū xù,fēi gài suí gāo chē。
象牙为车轸,桂树为轮舆。xiàng yá wèi chē zhěn,guì shù wèi lún yú。
白马为上襄,两骖皆骊驹。bái mǎ wèi shàng xiāng,liǎng cān jiē lí jū。
青丝为马靷,黄金为辔头。qīng sī wèi mǎ yǐn,huáng jīn wèi pèi tóu。
腰中千金剑,自名为鹿卢。yāo zhōng qiān jīn jiàn,zì míng wèi lù lú。
起家府小吏,拜为朝大夫。qǐ jiā fǔ xiǎo lì,bài wèi cháo dà fū。
稍迁郡太守,出入专城居。shāo qiān jùn tài shǒu,chū rù zhuān chéng jū。
月朔朝京师,观者盈路衢。yuè shuò cháo jīng shī,guān zhě yíng lù qú。
为人既白晰,鬑鬑有髭须。wèi rén jì bái xī,lián lián yǒu zī xū。
四十尚不足,三十颇有余。sì shí shàng bù zú,sān shí pǒ yǒu yú。
座中数千人,皆言夫婿殊。zuò zhōng shù qiān rén,jiē yán fū xù shū。

五子诗谢山人榛

李攀龙

谢生吾党彦,轗轲京洛陌。xiè shēng wú dǎng yàn,kǎn kē jīng luò mò。
不惜黄金去,但伤朱颜掷。bù xī huáng jīn qù,dàn shāng zhū yán zhì。
韦布岂尽愚,咄嗟名士籍。wéi bù qǐ jǐn yú,duō jiē míng shì jí。
握手金闺人,中情多所适。wò shǒu jīn guī rén,zhōng qíng duō suǒ shì。
目若营俦匹,踯躅难自释。mù ruò yíng chóu pǐ,zhí zhú nán zì shì。
倒屣公卿前,将须坐其席。dào xǐ gōng qīng qián,jiāng xū zuò qí xí。
冠盖罗长衢,染翰日相索。guān gài luó zhǎng qú,rǎn hàn rì xiāng suǒ。
遂令清庙音,乃在褐衣客。suì lìng qīng miào yīn,nǎi zài hè yī kè。
一出游燕篇,流俗忽复易。yī chū yóu yàn piān,liú sú hū fù yì。
还顾望鹿门,矫矫青云翮。hái gù wàng lù mén,jiǎo jiǎo qīng yún hé。

五子诗谢山人榛

李攀龙

葆生一何俊,本自青云姿。bǎo shēng yī hé jùn,běn zì qīng yún zī。
十年住天目,含意多素辞。shí nián zhù tiān mù,hán yì duō sù cí。
既闻风雅音,三叹文在兹。jì wén fēng yǎ yīn,sān tàn wén zài zī。
矫矫顾尚书,眄睐惠前绥。jiǎo jiǎo gù shàng shū,miǎn lài huì qián suí。
念为理清曲,高言唱者谁。niàn wèi lǐ qīng qū,gāo yán chàng zhě shuí。
踯躅流俗间,携手不相疑。zhí zhú liú sú jiān,xié shǒu bù xiāng yí。
时髦满要路,各谓中心私。shí máo mǎn yào lù,gè wèi zhōng xīn sī。
世人岂同愿,吾道欲委蛇。shì rén qǐ tóng yuàn,wú dào yù wěi shé。
黄金买大药,朱颜庶可持。huáng jīn mǎi dà yào,zhū yán shù kě chí。
物理率如此,和光难独窥。wù lǐ lǜ rú cǐ,hé guāng nán dú kuī。

五子诗谢山人榛

李攀龙

梁生起南海,负气何倜傥。liáng shēng qǐ nán hǎi,fù qì hé tì tǎng。
北交中原士,徘徊得吾党。běi jiāo zhōng yuán shì,pái huái dé wú dǎng。
高名岂宿着,一朝奋鸿响。gāo míng qǐ sù zhe,yī cháo fèn hóng xiǎng。
时俗既淆浊,振衣念独往。shí sú jì xiáo zhuó,zhèn yī niàn dú wǎng。
礼法难为工,局促向天壤。lǐ fǎ nán wèi gōng,jú cù xiàng tiān rǎng。
王乔可等期,服食理非枉。wáng qiáo kě děng qī,fú shí lǐ fēi wǎng。
引领还罗浮,愿言税尘鞅。yǐn lǐng hái luó fú,yuàn yán shuì chén yāng。
俯视大河流,逶迤浮云上。fǔ shì dà hé liú,wēi yí fú yún shàng。
盛衰随物化,世情自卤莽。shèng shuāi suí wù huà,shì qíng zì lǔ mǎng。
吾意当告谁,黄金妒偃仰。wú yì dāng gào shuí,huáng jīn dù yǎn yǎng。

五子诗谢山人榛

李攀龙

婉婉维杨士,早岁绝人识。wǎn wǎn wéi yáng shì,zǎo suì jué rén shí。
结撰有至思,先民乃遗则。jié zhuàn yǒu zhì sī,xiān mín nǎi yí zé。
时俗徒嗷嗷,此物知者得。shí sú tú áo áo,cǐ wù zhī zhě dé。
郁郁独往心,百折江河力。yù yù dú wǎng xīn,bǎi zhé jiāng hé lì。
披睹他自媚,我意安所测。pī dǔ tā zì mèi,wǒ yì ān suǒ cè。
言念携手好,荣名与令德。yán niàn xié shǒu hǎo,róng míng yǔ lìng dé。
浩荡阴阳移,吾道相终极。hào dàng yīn yáng yí,wú dào xiāng zhōng jí。
语及千载事,愀愀动颜色。yǔ jí qiān zài shì,qiǎo qiǎo dòng yán sè。
中怀谁可喻,文章亦经国。zhōng huái shuí kě yù,wén zhāng yì jīng guó。
一为麟凤言,三叹加餐食。yī wèi lín fèng yán,sān tàn jiā cān shí。

五子诗谢山人榛

李攀龙

元美何翩翩,夙昔秉灵异。yuán měi hé piān piān,sù xī bǐng líng yì。
京洛多冠盖,操觚各自媚。jīng luò duō guān gài,cāo gū gè zì mèi。
所遇无此物,识曲听其伪。suǒ yù wú cǐ wù,shí qū tīng qí wěi。
大雅久沉邈,时淆作者至。dà yǎ jiǔ chén miǎo,shí xiáo zuò zhě zhì。
俯仰知音稀,含兹未伸意。fǔ yǎng zhī yīn xī,hán zī wèi shēn yì。
但坐奋逸响,侧身向天地。dàn zuò fèn yì xiǎng,cè shēn xiàng tiān dì。
虚名喜误人,依依千载事。xū míng xǐ wù rén,yī yī qiān zài shì。
浮云相揽持,白日一高视。fú yún xiāng lǎn chí,bái rì yī gāo shì。
四顾命俦匹,中怀谁可致。sì gù mìng chóu pǐ,zhōng huái shuí kě zhì。
凌厉子长气,文章此未坠。líng lì zi zhǎng qì,wén zhāng cǐ wèi zhuì。

和聂仪部明妃曲

李攀龙

天山雪后北风寒,抱得琵琶马上弹。tiān shān xuě hòu běi fēng hán,bào dé pí pá mǎ shàng dàn。
曲罢不知青海月,徘徊犹作汉宫看。qū bà bù zhī qīng hǎi yuè,pái huái yóu zuò hàn gōng kàn。

初春元美席上赠茂秦得「关」字

李攀龙

凤城杨柳又堪攀,谢朓西园未拟还。fèng chéng yáng liǔ yòu kān pān,xiè tiǎo xī yuán wèi nǐ hái。
客久高吟生白发,春来归梦满青山。kè jiǔ gāo yín shēng bái fā,chūn lái guī mèng mǎn qīng shān。
明时抱病风尘下,短褐论交天地间。míng shí bào bìng fēng chén xià,duǎn hè lùn jiāo tiān dì jiān。
闻道鹿门妻子在,只今词赋且燕关。wén dào lù mén qī zi zài,zhǐ jīn cí fù qiě yàn guān。
42123