古诗词

送明卿之江西

李攀龙

青枫飒飒雨凄凄,秋色遥看入楚迷。qīng fēng sà sà yǔ qī qī,qiū sè yáo kàn rù chǔ mí。
谁向孤舟怜逐客?shuí xiàng gū zhōu lián zhú kè?
白云相送大江西。bái yún xiāng sòng dà jiāng xī。
李攀龙

李攀龙

李攀龙(1514—1570)字于鳞,号沧溟,汉族,历城(今山东济南)人。明代著名文学家。继“前七子”之后,与谢榛、王世贞等倡导文学复古运动,为“后七子”的领袖人物,被尊为“宗工巨匠”。主盟文坛20余年,其影响及于清初。 李攀龙的作品>>

猜您喜欢

按察李公诞子公蜀人先以中书舍人为御史

李攀龙

高才染翰五云中,役道登车揽辔同。gāo cái rǎn hàn wǔ yún zhōng,yì dào dēng chē lǎn pèi tóng。
雏有一毛殊是凤,驹无千里不为骢。chú yǒu yī máo shū shì fèng,jū wú qiān lǐ bù wèi cōng。
名乌业已承家学,字犬文须命国工。míng wū yè yǐ chéng jiā xué,zì quǎn wén xū mìng guó gōng。
君自蜀人扬马后,同乡奕叶播清风。jūn zì shǔ rén yáng mǎ hòu,tóng xiāng yì yè bō qīng fēng。

夜度娘

李攀龙

侬来星始集,侬去月将夕。nóng lái xīng shǐ jí,nóng qù yuè jiāng xī。
不是地上霜,无人见侬迹。bù shì dì shàng shuāng,wú rén jiàn nóng jì。

寄登宗秀才茂登池亭

李攀龙

窗中采莲舟,落日菱歌起。chuāng zhōng cǎi lián zhōu,luò rì líng gē qǐ。
坐见浣纱人,红颜照秋水。zuò jiàn huàn shā rén,hóng yán zhào qiū shuǐ。

戏呈郭子坤二首

李攀龙

家有秦台女,青云路不遥。jiā yǒu qín tái nǚ,qīng yún lù bù yáo。
但愁明月夜,天上唤吹箫。dàn chóu míng yuè yè,tiān shàng huàn chuī xiāo。

戏呈郭子坤二首

李攀龙

丹灶几时开,妆成倚镜台。dān zào jǐ shí kāi,zhuāng chéng yǐ jìng tái。
不须嗔窃药,本是月中来。bù xū chēn qiè yào,běn shì yuè zhōng lái。

塞上曲

李攀龙

白羽职霜出塞寒,胡烽不断接长安。bái yǔ zhí shuāng chū sāi hán,hú fēng bù duàn jiē zhǎng ān。
城头一片西山月,多少征人马上看。chéng tóu yī piàn xī shān yuè,duō shǎo zhēng rén mǎ shàng kàn。

徐汝思见过林亭

李攀龙

五柳阴阴逼酒清,一杯须见故人情。wǔ liǔ yīn yīn bī jiǔ qīng,yī bēi xū jiàn gù rén qíng。
明朝马上听黄鸟,不似尊前唤友声。míng cháo mǎ shàng tīng huáng niǎo,bù shì zūn qián huàn yǒu shēng。

挽杨生

李攀龙

平生裘马最翩翩,不惜黄金结少年。píng shēng qiú mǎ zuì piān piān,bù xī huáng jīn jié shǎo nián。
今日萧条君不见,白杨秋色有谁怜。jīn rì xiāo tiáo jūn bù jiàn,bái yáng qiū sè yǒu shuí lián。

早夏示殿卿二首

李攀龙

长夏园林黄鸟来,百花春酒复新开。zhǎng xià yuán lín huáng niǎo lái,bǎi huā chūn jiǔ fù xīn kāi。
人生把酒听黄鸟,黄鸟一声酒一杯。rén shēng bǎ jiǔ tīng huáng niǎo,huáng niǎo yī shēng jiǔ yī bēi。

早夏示殿卿二首

李攀龙

湖上青山绕屋斜,萧条重枉使君车。hú shàng qīng shān rào wū xié,xiāo tiáo zhòng wǎng shǐ jūn chē。
到来纵遣柴门闭,只在东邻卖酒家。dào lái zòng qiǎn chái mén bì,zhǐ zài dōng lín mài jiǔ jiā。

四怀诗怀元美

李攀龙

琅琊山上越王台,秋色高临海色开。láng yá shān shàng yuè wáng tái,qiū sè gāo lín hǎi sè kāi。
莫向中原看落日,浮云万里为君来。mò xiàng zhōng yuán kàn luò rì,fú yún wàn lǐ wèi jūn lái。

四怀诗怀元美

李攀龙

豫章西望彩云间,九派长江九迭山。yù zhāng xī wàng cǎi yún jiān,jiǔ pài zhǎng jiāng jiǔ dié shān。
高卧不须窥石镜,秋风憔悴侍臣颜。gāo wò bù xū kuī shí jìng,qiū fēng qiáo cuì shì chén yán。

四怀诗怀元美

李攀龙

越王城上黯消魂,万里秋风动蓟门。yuè wáng chéng shàng àn xiāo hún,wàn lǐ qiū fēng dòng jì mén。
君自平生称国士,南迁岂负信陵恩。jūn zì píng shēng chēng guó shì,nán qiān qǐ fù xìn líng ēn。

四怀诗怀元美

李攀龙

青山忽送七闽秋,大海遥连百粤流。qīng shān hū sòng qī mǐn qiū,dà hǎi yáo lián bǎi yuè liú。
落日孤城风雨至,褰帷何处不堪愁。luò rì gū chéng fēng yǔ zhì,qiān wéi hé chù bù kān chóu。

挽王中丞

李攀龙

司马台前列柏高,风云犹自夹旌旄。sī mǎ tái qián liè bǎi gāo,fēng yún yóu zì jiā jīng máo。
属镂不是君王意,莫作胥山万里涛。shǔ lòu bù shì jūn wáng yì,mò zuò xū shān wàn lǐ tāo。
42123