古诗词

题南屏对雪图

方孝孺

昔年岁莫京国还,舣舟夜宿南屏山。xī nián suì mò jīng guó hái,yǐ zhōu yè sù nán píng shān。
山风吹云天欲压,夜半大雪埋江关。shān fēng chuī yún tiān yù yā,yè bàn dà xuě mái jiāng guān。
清晨倚楼望吴越,六合玉花飘未绝。qīng chén yǐ lóu wàng wú yuè,liù hé yù huā piāo wèi jué。
恍疑江水驾山来,万顷银涛涌城阙。huǎng yí jiāng shuǐ jià shān lái,wàn qǐng yín tāo yǒng chéng quē。
山僧好事喜客留,置酒开筵楼上头。shān sēng hǎo shì xǐ kè liú,zhì jiǔ kāi yán lóu shàng tóu。
玉堂仙人宋夫子,红颜白发青貂裘。yù táng xiān rén sòng fū zi,hóng yán bái fā qīng diāo qiú。
坐谈今古如指掌,共看云收月华上。zuò tán jīn gǔ rú zhǐ zhǎng,gòng kàn yún shōu yuè huá shàng。
寒辉素彩相荡摩,碧海琼台迭萧爽。hán huī sù cǎi xiāng dàng mó,bì hǎi qióng tái dié xiāo shuǎng。
酒酣击节心目开,慷慨吊古思英才。jiǔ hān jī jié xīn mù kāi,kāng kǎi diào gǔ sī yīng cái。
荒祠古柏岳王墓,废湖残柳苏公堤。huāng cí gǔ bǎi yuè wáng mù,fèi hú cán liǔ sū gōng dī。
一时嘉会难再得,仙人上天尘世窄。yī shí jiā huì nán zài dé,xiān rén shàng tiān chén shì zhǎi。
王子何年绘此图,正貌南屏旧游迹。wáng zi hé nián huì cǐ tú,zhèng mào nán píng jiù yóu jì。
吾知王也奇崛人,新诗妙墨俱绝伦。wú zhī wáng yě qí jué rén,xīn shī miào mò jù jué lún。
偶然挥洒岂无意,神授仿佛存天真。ǒu rán huī sǎ qǐ wú yì,shén shòu fǎng fú cún tiān zhēn。
世间今古同飞电,回首人豪都不见。shì jiān jīn gǔ tóng fēi diàn,huí shǒu rén háo dōu bù jiàn。
空有萝山石室书,夜夜虹光射霄汉。kōng yǒu luó shān shí shì shū,yè yè hóng guāng shè xiāo hàn。
方孝孺

方孝孺

方孝孺(1357—1402年7月25日),宁海人,字希直,一字希古,号逊志,曾以“逊志”名其书斋,因其故里旧属缑城里,故称“缑城先生”;又因在汉中府任教授时,蜀献王赐名其读书处为“正学”,亦称“正学先生”,明朝大臣、学者、文学家、散文家、思想家。后因拒绝为发动“靖难之役”的燕王朱棣草拟即位诏书,被朱棣杀害。南明福王时追谥“文正”。 方孝孺的作品>>

猜您喜欢

感旧九首

方孝孺

杯酒论心有几人,天台张谷旧相亲。bēi jiǔ lùn xīn yǒu jǐ rén,tiān tái zhāng gǔ jiù xiāng qīn。
近来诗句多奇语,书比藏真更绝伦。jìn lái shī jù duō qí yǔ,shū bǐ cáng zhēn gèng jué lún。

感旧九首

方孝孺

精通八法杨文遇,暗诵五经陈用中。jīng tōng bā fǎ yáng wén yù,àn sòng wǔ jīng chén yòng zhōng。
挥翰天庭应独步,忍饥村巷欲成翁。huī hàn tiān tíng yīng dú bù,rěn jī cūn xiàng yù chéng wēng。

感旧九首

方孝孺

翰苑暂归卢太史,铨曹已失郑郎中。hàn yuàn zàn guī lú tài shǐ,quán cáo yǐ shī zhèng láng zhōng。
名高金殿龙头选,梦忆苍山马鬣封。míng gāo jīn diàn lóng tóu xuǎn,mèng yì cāng shān mǎ liè fēng。

感旧九首

方孝孺

林郑为文学我家,波澜议论阔无涯。lín zhèng wèi wén xué wǒ jiā,bō lán yì lùn kuò wú yá。
两年不见何时到,望断嶓江八月槎。liǎng nián bù jiàn hé shí dào,wàng duàn bō jiāng bā yuè chá。

感旧九首

方孝孺

立言温粹怀陈采,肆笔纵横忆鲍冈。lì yán wēn cuì huái chén cǎi,sì bǐ zòng héng yì bào gāng。
若使韩门如接引,未容湜籍独升堂。ruò shǐ hán mén rú jiē yǐn,wèi róng shí jí dú shēng táng。

感旧九首

方孝孺

王郎远逐云中戍,许子俄为地下郎。wáng láng yuǎn zhú yún zhōng shù,xǔ zi é wèi dì xià láng。
重访旧人寻旧迹,岭云溪月总堪伤。zhòng fǎng jiù rén xún jiù jì,lǐng yún xī yuè zǒng kān shāng。

感旧九首

方孝孺

多病深知志术荒,中年苦复厌文章。duō bìng shēn zhī zhì shù huāng,zhōng nián kǔ fù yàn wén zhāng。
欲图天地相终始,肯与时人较短长。yù tú tiān dì xiāng zhōng shǐ,kěn yǔ shí rén jiào duǎn zhǎng。

绝命词

方孝孺

天降乱离兮,孰知其由?奸臣得计兮,谋国用犹。tiān jiàng luàn lí xī,shú zhī qí yóu?jiān chén dé jì xī,móu guó yòng yóu。
忠臣发愤兮,血泪交流。zhōng chén fā fèn xī,xuè lèi jiāo liú。
以此殉君兮,抑又何求!呜呼哀哉,庶不我尤!yǐ cǐ xùn jūn xī,yì yòu hé qiú!wū hū āi zāi,shù bù wǒ yóu!

追次朱子春怀诗韵

方孝孺

闻钟理短发,徐步启荆扉。wén zhōng lǐ duǎn fā,xú bù qǐ jīng fēi。
不知夜雨过,园林顿芳菲。bù zhī yè yǔ guò,yuán lín dùn fāng fēi。
江山静妙颜,云日浮清辉。jiāng shān jìng miào yán,yún rì fú qīng huī。
残梅落欲尽,幽池水痕肥。cán méi luò yù jǐn,yōu chí shuǐ hén féi。
始见新岁来,景物忽如兹。shǐ jiàn xīn suì lái,jǐng wù hū rú zī。
徒为逝川叹,未遂沧洲期。tú wèi shì chuān tàn,wèi suì cāng zhōu qī。
及时乐取乐,莫遣青春归。jí shí lè qǔ lè,mò qiǎn qīng chūn guī。

栽柏

方孝孺

迂拙乖世用,每蕴无穷思。yū zhuō guāi shì yòng,měi yùn wú qióng sī。
取效非目前,远与千载期。qǔ xiào fēi mù qián,yuǎn yǔ qiān zài qī。
翠柏信良材,成长计功迟。cuì bǎi xìn liáng cái,chéng zhǎng jì gōng chí。
兹晨斸烟雨,移动盈尺姿。zī chén zhǔ yān yǔ,yí dòng yíng chǐ zī。
清庙严洁地,圣灵会于斯。qīng miào yán jié dì,shèng líng huì yú sī。
岂无杞柳辈,不足当阶墀。qǐ wú qǐ liǔ bèi,bù zú dāng jiē chí。
殷社夙所尚,古制非人为。yīn shè sù suǒ shàng,gǔ zhì fēi rén wèi。
先师实殷人,植此理固宜。xiān shī shí yīn rén,zhí cǐ lǐ gù yí。
但恐枝干弱,不耐风霜欺。dàn kǒng zhī gàn ruò,bù nài fēng shuāng qī。
培护苟无失,终见盛大时。péi hù gǒu wú shī,zhōng jiàn shèng dà shí。
三年过人长,十年齐桷榱。sān nián guò rén zhǎng,shí nián qí jué cuī。
百年必合抱,根深柯叶滋。bǎi nián bì hé bào,gēn shēn kē yè zī。
青霄泊鸾凤,厚土蟠蛟螭。qīng xiāo pō luán fèng,hòu tǔ pán jiāo chī。
岂特傲寒暑,将堪阅兴衰。qǐ tè ào hán shǔ,jiāng kān yuè xīng shuāi。
所托况得所,永免斤斧危。suǒ tuō kuàng dé suǒ,yǒng miǎn jīn fǔ wēi。
既膺顾盼荣,复与剪伐辞。jì yīng gù pàn róng,fù yǔ jiǎn fá cí。
寥寥百世后,神物相扶持。liáo liáo bǎi shì hòu,shén wù xiāng fú chí。
何必为栋梁,乃见才气施。hé bì wèi dòng liáng,nǎi jiàn cái qì shī。
流光若飞翰,时代易推移。liú guāng ruò fēi hàn,shí dài yì tuī yí。
行看好古士,追说种者谁。xíng kàn hǎo gǔ shì,zhuī shuō zhǒng zhě shuí。
我生素多病,中岁早孱羸。wǒ shēng sù duō bìng,zhōng suì zǎo càn léi。
待为鹤发翁,见女凌云枝。dài wèi hè fā wēng,jiàn nǚ líng yún zhī。
志士用心者,濩落为世嗤。zhì shì yòng xīn zhě,huò luò wèi shì chī。
何如群儿巧,插槿纷成篱。hé rú qún ér qiǎo,chā jǐn fēn chéng lí。

闲居感怀九首

方孝孺

鸣鸠知天雨,乾鹊知天风。míng jiū zhī tiān yǔ,qián què zhī tiān fēng。
蟋蟀最无知,亦悲年运穷。xī shuài zuì wú zhī,yì bēi nián yùn qióng。
云何当世士,愦愦温饱中。yún hé dāng shì shì,kuì kuì wēn bǎo zhōng。
变故如波涛,浮湛安所终。biàn gù rú bō tāo,fú zhàn ān suǒ zhōng。

闲居感怀九首

方孝孺

凤随天风下,莫息梧桐枝。fèng suí tiān fēng xià,mò xī wú tóng zhī。
群鸱得腐鼠,笑女长苦饥。qún chī dé fǔ shǔ,xiào nǚ zhǎng kǔ jī。
举头望八荒,默与千秋期。jǔ tóu wàng bā huāng,mò yǔ qiān qiū qī。
一饱亮易得,所存终不移。yī bǎo liàng yì dé,suǒ cún zhōng bù yí。

闲居感怀九首

方孝孺

乘时功易立,处下事少成。chéng shí gōng yì lì,chù xià shì shǎo chéng。
君看萧曹才,岂若鲁两生。jūn kàn xiāo cáo cái,qǐ ruò lǔ liǎng shēng。
贤豪志大业,举措流俗惊。xián háo zhì dà yè,jǔ cuò liú sú jīng。
循循刀笔间,固足为公卿。xún xún dāo bǐ jiān,gù zú wèi gōng qīng。

闲居感怀九首

方孝孺

庭前两古桧,封殖今百年。tíng qián liǎng gǔ guì,fēng zhí jīn bǎi nián。
女萝欺衰朽,扬翘冠其颠。nǚ luó qī shuāi xiǔ,yáng qiào guān qí diān。
弱荣蒲柳脆,巨干金石坚。ruò róng pú liǔ cuì,jù gàn jīn shí jiān。
得时不自料,岁晚良可怜。dé shí bù zì liào,suì wǎn liáng kě lián。

闲居感怀九首

方孝孺

我非今世人,空怀今世忧。wǒ fēi jīn shì rén,kōng huái jīn shì yōu。
所忧谅无他,慨想禹九州。suǒ yōu liàng wú tā,kǎi xiǎng yǔ jiǔ zhōu。
商君以为秦,周公以为周。shāng jūn yǐ wèi qín,zhōu gōng yǐ wèi zhōu。
哀哉万年后,谁为斯民谋。āi zāi wàn nián hòu,shuí wèi sī mín móu。
551234