古诗词

骊山老妓行补唐天宝遗事戏效白乐天作

孙蕡

秋风杨柳凋金缕,冷露芙蓉落芳渚。qiū fēng yáng liǔ diāo jīn lǚ,lěng lù fú róng luò fāng zhǔ。
寒香晚色何所如,骊山唐姬教坊女。hán xiāng wǎn sè hé suǒ rú,lí shān táng jī jiào fāng nǚ。
蛾眉淡扫山远碧,蝉鬓半抛云乱吐。é méi dàn sǎo shān yuǎn bì,chán bìn bàn pāo yún luàn tǔ。
时妆无复新妖娆,曩态犹存旧娇妩。shí zhuāng wú fù xīn yāo ráo,nǎng tài yóu cún jiù jiāo wǔ。
我昨咸阳纵冶游,冶游烂熳遍西州。wǒ zuó xián yáng zòng yě yóu,yě yóu làn màn biàn xī zhōu。
青山直抵双龙阙,绿水横过五凤楼。qīng shān zhí dǐ shuāng lóng quē,lǜ shuǐ héng guò wǔ fèng lóu。
南国佳人金错落,长安公子玉骅骝。nán guó jiā rén jīn cuò luò,zhǎng ān gōng zi yù huá liú。
银壶送酒青丝络,皓齿当筵白雪讴。yín hú sòng jiǔ qīng sī luò,hào chǐ dāng yán bái xuě ōu。
琵琶横笛空聒耳,唐姬搊筝妙无比。pí pá héng dí kōng guā ěr,táng jī chōu zhēng miào wú bǐ。
请弹一曲久含羞,呼唤百回方强起。qǐng dàn yī qū jiǔ hán xiū,hū huàn bǎi huí fāng qiáng qǐ。
移柱相参雁成列,调弦未就人先喜。yí zhù xiāng cān yàn chéng liè,diào xián wèi jiù rén xiān xǐ。
俯首斜拖珠步摇,向人高露春纤指。fǔ shǒu xié tuō zhū bù yáo,xiàng rén gāo lù chūn xiān zhǐ。
楼高韵发响泠泠,急管悲歌一霎停。lóu gāo yùn fā xiǎng líng líng,jí guǎn bēi gē yī shà tíng。
初听乍如风雨至,再弹还作凤凰鸣。chū tīng zhà rú fēng yǔ zhì,zài dàn hái zuò fèng huáng míng。
清如玉女钧天奏,壮似雕戈出塞声。qīng rú yù nǚ jūn tiān zòu,zhuàng shì diāo gē chū sāi shēng。
涧水带冰时哽咽,春雷震石忽凭陵。jiàn shuǐ dài bīng shí gěng yàn,chūn léi zhèn shí hū píng líng。
凭陵未已旋清悄,清悄渐凝声渐小。píng líng wèi yǐ xuán qīng qiāo,qīng qiāo jiàn níng shēng jiàn xiǎo。
四座无言俱寂寥,馀音已断犹萦绕。sì zuò wú yán jù jì liáo,yú yīn yǐ duàn yóu yíng rào。
溶溶宛宛复悠悠,切切凄凄还窈窈。róng róng wǎn wǎn fù yōu yōu,qiè qiè qī qī hái yǎo yǎo。
深闺断蚓怨寒宵,浅谷娇莺破春晓。shēn guī duàn yǐn yuàn hán xiāo,qiǎn gǔ jiāo yīng pò chūn xiǎo。
缠绵万恨与千愁,婉意柔情不肯休。chán mián wàn hèn yǔ qiān chóu,wǎn yì róu qíng bù kěn xiū。
蔡琰胡笳悲紫塞,班姬团扇掩清秋。cài yǎn hú jiā bēi zǐ sāi,bān jī tuán shàn yǎn qīng qiū。
楼前皓月明如练,天外行云凝不流。lóu qián hào yuè míng rú liàn,tiān wài xíng yún níng bù liú。
促拍未终南内曲,新腔忽过《小梁州》。cù pāi wèi zhōng nán nèi qū,xīn qiāng hū guò xiǎo liáng zhōu。
梁州一摺月向午,唐姬此时心独苦。liáng zhōu yī zhé yuè xiàng wǔ,táng jī cǐ shí xīn dú kǔ。
银甲悲深不忍弹,衷肠断尽无由语。yín jiǎ bēi shēn bù rěn dàn,zhōng cháng duàn jǐn wú yóu yǔ。
低笼翠袖揾香泪,翻使欢娱变悽楚。dī lóng cuì xiù wèn xiāng lèi,fān shǐ huān yú biàn qī chǔ。
诉尽平生富与贫,可怜人世今成古。sù jǐn píng shēng fù yǔ pín,kě lián rén shì jīn chéng gǔ。
忆昔开元正太平,儿家生长在天京。yì xī kāi yuán zhèng tài píng,ér jiā shēng zhǎng zài tiān jīng。
十三学舞曾惊座,十四搊筝能擅名。shí sān xué wǔ céng jīng zuò,shí sì chōu zhēng néng shàn míng。
玉貌羞花长窈窕,宫腰怯柳更轻盈。yù mào xiū huā zhǎng yǎo tiǎo,gōng yāo qiè liǔ gèng qīng yíng。
春寒不离鸳鸯枕,日晏方开孔雀屏。chūn hán bù lí yuān yāng zhěn,rì yàn fāng kāi kǒng què píng。
五陵年少秦川客,争爱儿家好颜色。wǔ líng nián shǎo qín chuān kè,zhēng ài ér jiā hǎo yán sè。
殢雨尤云最恼人,追欢买笑宁论直。tì yǔ yóu yún zuì nǎo rén,zhuī huān mǎi xiào níng lùn zhí。
声名每出流辈上,风致独觉旁人惜。shēng míng měi chū liú bèi shàng,fēng zhì dú jué páng rén xī。
承恩况得登掖庭,宛转随龙侍君侧。chéng ēn kuàng dé dēng yē tíng,wǎn zhuǎn suí lóng shì jūn cè。
海晏河清久息兵,四夷宾贡尽充庭。hǎi yàn hé qīng jiǔ xī bīng,sì yí bīn gòng jǐn chōng tíng。
炎方已见来丹荔,交趾还闻进雪鹦。yán fāng yǐ jiàn lái dān lì,jiāo zhǐ hái wén jìn xuě yīng。
耀日香车连紫陌,飞云画栋列朱甍。yào rì xiāng chē lián zǐ mò,fēi yún huà dòng liè zhū méng。
空蒙一片笙歌海,浩荡三春锦绣城。kōng méng yī piàn shēng gē hǎi,hào dàng sān chūn jǐn xiù chéng。
骊山山上多楼阁,万户千门通碧落。lí shān shān shàng duō lóu gé,wàn hù qiān mén tōng bì luò。
大驾深居在九重,四时多暇惟行乐。dà jià shēn jū zài jiǔ zhòng,sì shí duō xiá wéi xíng lè。
已营连昌胜结绮,复起芳凤齐花萼。yǐ yíng lián chāng shèng jié qǐ,fù qǐ fāng fèng qí huā è。
壶飞玉女递更筹,舟戏金龙动鳞角。hú fēi yù nǚ dì gèng chóu,zhōu xì jīn lóng dòng lín jiǎo。
侍臣传敕选娇容,特许儿家步辇从。shì chén chuán chì xuǎn jiāo róng,tè xǔ ér jiā bù niǎn cóng。
宫扇影移花雨外,山呼声沸锦云中。gōng shàn yǐng yí huā yǔ wài,shān hū shēng fèi jǐn yún zhōng。
千株火树争明月,万炬金莲斗彩虹。qiān zhū huǒ shù zhēng míng yuè,wàn jù jīn lián dòu cǎi hóng。
《子夜》歌词翻《白雪》,《霓裳》舞队散旋风。zi yè gē cí fān bái xuě,ní shang wǔ duì sàn xuán fēng。
歌停舞歇徘徊久,银筝独进纤纤手。gē tíng wǔ xiē pái huái jiǔ,yín zhēng dú jìn xiān xiān shǒu。
明眸丽质一当前,含颦美人俱在后。míng móu lì zhì yī dāng qián,hán pín měi rén jù zài hòu。
数声清响动弦索,八面凉风生户牖。shù shēng qīng xiǎng dòng xián suǒ,bā miàn liáng fēng shēng hù yǒu。
艳曲新裁萼绿华,中官催赐葡萄酒。yàn qū xīn cái è lǜ huá,zhōng guān cuī cì pú táo jiǔ。
年年秋月复春花,多在宫中少在家。nián nián qiū yuè fù chūn huā,duō zài gōng zhōng shǎo zài jiā。
娇笑不愁宫监怒,艳妆长得阿姨夸。jiāo xiào bù chóu gōng jiān nù,yàn zhuāng zhǎng dé ā yí kuā。
朝游复道瞻天表,夜步西厢拜月牙。cháo yóu fù dào zhān tiān biǎo,yè bù xī xiāng bài yuè yá。
斗草经春陪虢国,藏阄竟夕伴昭华。dòu cǎo jīng chūn péi guó guó,cáng jiū jìng xī bàn zhāo huá。
韶光忽逐流年转,野鹿衔花上林苑。sháo guāng hū zhú liú nián zhuǎn,yě lù xián huā shàng lín yuàn。
铁骑东来凤阙空,金根西狩蛾眉远。tiě qí dōng lái fèng quē kōng,jīn gēn xī shòu é méi yuǎn。
上方无复听宣召,新籍宁辞避差遣。shàng fāng wú fù tīng xuān zhào,xīn jí níng cí bì chà qiǎn。
约臂金环雨雪宽,凌波锦袜风埃蹇。yuē bì jīn huán yǔ xuě kuān,líng bō jǐn wà fēng āi jiǎn。
星移物换得无情,复向骊山悄地行。xīng yí wù huàn dé wú qíng,fù xiàng lí shān qiāo dì xíng。
紫禁无人芳草合,瑶阶雨过绿苔生。zǐ jìn wú rén fāng cǎo hé,yáo jiē yǔ guò lǜ tái shēng。
歌台索寞花千树,舞榭苍凉月半棂。gē tái suǒ mò huā qiān shù,wǔ xiè cāng liáng yuè bàn líng。
绣阁秋阴连琐闼,铜仙清泪落金茎。xiù gé qiū yīn lián suǒ tà,tóng xiān qīng lèi luò jīn jīng。
高梧陨翠莲飘玉,太乙勾陈看不足。gāo wú yǔn cuì lián piāo yù,tài yǐ gōu chén kàn bù zú。
百子楼寒雾影昏,长生殿古烟光绿。bǎi zi lóu hán wù yǐng hūn,zhǎng shēng diàn gǔ yān guāng lǜ。
宫墙瓦落见蒿莱,辇路尘生走麋鹿。gōng qiáng wǎ luò jiàn hāo lái,niǎn lù chén shēng zǒu mí lù。
舞马雕床恼梦思,花奴羯鼓惊心目。wǔ mǎ diāo chuáng nǎo mèng sī,huā nú jié gǔ jīng xīn mù。
故宅新人作宴游,内家红锦列缠头。gù zhái xīn rén zuò yàn yóu,nèi jiā hóng jǐn liè chán tóu。
珠帘绣柱俄成梦,凤管龙笙总是愁。zhū lián xiù zhù é chéng mèng,fèng guǎn lóng shēng zǒng shì chóu。
旧曲闻来眉自敛,盛年说着口应羞。jiù qū wén lái méi zì liǎn,shèng nián shuō zhe kǒu yīng xiū。
飞蓬短鬓难禁白,老屋疏茅不柰秋。fēi péng duǎn bìn nán jìn bái,lǎo wū shū máo bù nài qiū。
舞衫长借邻人着,同伴相呼只推却。wǔ shān zhǎng jiè lín rén zhe,tóng bàn xiāng hū zhǐ tuī què。
脸玉香随翠靥消,泪珠暗逐灯花落。liǎn yù xiāng suí cuì yè xiāo,lèi zhū àn zhú dēng huā luò。
忧来倒插黄金凤,梦里时弹《白翎雀》。yōu lái dào chā huáng jīn fèng,mèng lǐ shí dàn bái líng què。
百感中来不自由,芳心一片从谁托。bǎi gǎn zhōng lái bù zì yóu,fāng xīn yī piàn cóng shuí tuō。
唐姬言语一何长,句句凄其字字伤。táng jī yán yǔ yī hé zhǎng,jù jù qī qí zì zì shāng。
满座闻之声唧唧,沾巾我亦为浪浪。mǎn zuò wén zhī shēng jī jī,zhān jīn wǒ yì wèi làng làng。
沧桑转瞬谁能识,富贵浮云安可常。cāng sāng zhuǎn shùn shuí néng shí,fù guì fú yún ān kě cháng。
览镜每闻悲素发,举杯长欲劝流光。lǎn jìng měi wén bēi sù fā,jǔ bēi zhǎng yù quàn liú guāng。
唐姬亦莫怀抱恶,自古佳人多命薄。táng jī yì mò huái bào è,zì gǔ jiā rén duō mìng báo。
倾城西子逐鸱夷,绝代明妃嫁沙漠。qīng chéng xī zi zhú chī yí,jué dài míng fēi jià shā mò。
尊前有酒且欢笑,身外闲愁付冥漠。zūn qián yǒu jiǔ qiě huān xiào,shēn wài xián chóu fù míng mò。
皎月秋来几度圆,秾花春尽从渠落。jiǎo yuè qiū lái jǐ dù yuán,nóng huā chūn jǐn cóng qú luò。
唐姬揽涕复陈情,请作《骊山老妓行》。táng jī lǎn tì fù chén qíng,qǐng zuò lí shān lǎo jì xíng。
桃李风前霜月下,长吟亦足慰平生。táo lǐ fēng qián shuāng yuè xià,zhǎng yín yì zú wèi píng shēng。
不因水上琵琶语,那识江州司马名。bù yīn shuǐ shàng pí pá yǔ,nà shí jiāng zhōu sī mǎ míng。
为尔临风歌一曲,百年哀怨起秦筝。wèi ěr lín fēng gē yī qū,bǎi nián āi yuàn qǐ qín zhēng。

孙蕡

明广东顺德人,字仲衍,号西庵。博学工诗文。明兵下广东,蕡为何真作书请降。洪武中历虹县主簿、翰林典雅。预修《洪武正韵》。出为平原簿,坐事被逮,罚筑京师城垣。旋得释。十五年,起苏州经历,坐累戍辽东。又以尝为蓝玉题画,论死。有《西庵集》。 孙蕡的作品>>

猜您喜欢

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

村醪旧瓮按新篘,四月蚕成麦亦收。cūn láo jiù wèng àn xīn chōu,sì yuè cán chéng mài yì shōu。
但使百年都若此,吾今于世亦何求。dàn shǐ bǎi nián dōu ruò cǐ,wú jīn yú shì yì hé qiú。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

幽花满树酒盈樽,白水斜阳度曲村。yōu huā mǎn shù jiǔ yíng zūn,bái shuǐ xié yáng dù qū cūn。
曾忆少陵风雪里,也曾朝叩富儿门。céng yì shǎo líng fēng xuě lǐ,yě céng cháo kòu fù ér mén。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

怪底襄阳孟浩然,蹇驴冲雪踏江天。guài dǐ xiāng yáng mèng hào rán,jiǎn lǘ chōng xuě tà jiāng tiān。
无人说与寒梅树,只合开花暖阁边。wú rén shuō yǔ hán méi shù,zhǐ hé kāi huā nuǎn gé biān。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

幽居僻类杜陵家,春日垂垂橘柚花。yōu jū pì lèi dù líng jiā,chūn rì chuí chuí jú yòu huā。
花径今朝缘客扫,瓷瓶汲水自煎茶。huā jìng jīn cháo yuán kè sǎo,cí píng jí shuǐ zì jiān chá。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

冻雾初开日晕青,长松落雪报新晴。dòng wù chū kāi rì yūn qīng,zhǎng sōng luò xuě bào xīn qíng。
茅檐闻瀑俄惊起,何处鸿门碎玉声。máo yán wén pù é jīng qǐ,hé chù hóng mén suì yù shēng。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

野人于世本无营,尚有闲功日计程。yě rén yú shì běn wú yíng,shàng yǒu xián gōng rì jì chéng。
筼竹缚梯求密筒,连宵运水捣香粳。yún zhú fù tī qiú mì tǒng,lián xiāo yùn shuǐ dǎo xiāng jīng。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

梦觉哦诗醉后眠,春来秋去总茫然。mèng jué ó shī zuì hòu mián,chūn lái qiū qù zǒng máng rán。
山中历日从来少,欲倩何人记岁年。shān zhōng lì rì cóng lái shǎo,yù qiàn hé rén jì suì nián。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

本学埋名坐钓矶,谁言天上客星移。běn xué mái míng zuò diào jī,shuí yán tiān shàng kè xīng yí。
前滩水落西风冷,觅得羊裘不敢披。qián tān shuǐ luò xī fēng lěng,mì dé yáng qiú bù gǎn pī。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

回塘曲渚月明多,游妇相呼采芰荷。huí táng qū zhǔ yuè míng duō,yóu fù xiāng hū cǎi jì hé。
老去风情浑尽减,隔花谁唱竹枝歌。lǎo qù fēng qíng hún jǐn jiǎn,gé huā shuí chàng zhú zhī gē。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

归休赢得卧中林,坦腹蓬头绿树阴。guī xiū yíng dé wò zhōng lín,tǎn fù péng tóu lǜ shù yīn。
非是葛巾浑忘着,迩来华发不胜簪。fēi shì gé jīn hún wàng zhe,ěr lái huá fā bù shèng zān。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

垂柳阴阴护钓矶,溪流尽处着柴扉。chuí liǔ yīn yīn hù diào jī,xī liú jǐn chù zhe chái fēi。
时人莫用知名姓,清世林泉老布衣。shí rén mò yòng zhī míng xìng,qīng shì lín quán lǎo bù yī。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

为报奚童扫绿苔,柴门长日便教开。wèi bào xī tóng sǎo lǜ tái,chái mén zhǎng rì biàn jiào kāi。
晓烟晴日鹊声急,应有故人天上来。xiǎo yān qíng rì què shēng jí,yīng yǒu gù rén tiān shàng lái。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

勋名本不到旗常,徒得烟霞冷趣长。xūn míng běn bù dào qí cháng,tú dé yān xiá lěng qù zhǎng。
林下一瓢桑落酒,谁云得及市朝香。lín xià yī piáo sāng luò jiǔ,shuí yún dé jí shì cháo xiāng。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

书生元亦羡封侯,经世才迂不自由。shū shēng yuán yì xiàn fēng hóu,jīng shì cái yū bù zì yóu。
万一鹤书求野逸,素琴重到碧山幽。wàn yī hè shū qiú yě yì,sù qín zhòng dào bì shān yōu。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

青年出仕奉明君,老去投簪卧白云。qīng nián chū shì fèng míng jūn,lǎo qù tóu zān wò bái yún。
千载周颙风致在,北山先自错移文。qiān zài zhōu yóng fēng zhì zài,běi shān xiān zì cuò yí wén。