古诗词

过隋宫故址

孙蕡

伊昔隋家全盛年,周陈部曲按三边。yī xī suí jiā quán shèng nián,zhōu chén bù qū àn sān biān。
端门彻夜笙歌合,琪树经春锦绣缠。duān mén chè yè shēng gē hé,qí shù jīng chūn jǐn xiù chán。
经春锦绣何摇漾,别有迷楼九霄上。jīng chūn jǐn xiù hé yáo yàng,bié yǒu mí lóu jiǔ xiāo shàng。
连拱飞甍次第开,朱帘绣柱森相向。lián gǒng fēi méng cì dì kāi,zhū lián xiù zhù sēn xiāng xiàng。
楼中美女花葱茏,写翠图黄映晓空。lóu zhōng měi nǚ huā cōng lóng,xiě cuì tú huáng yìng xiǎo kōng。
璧月琼花新态度,临风结绮旧丰容。bì yuè qióng huā xīn tài dù,lín fēng jié qǐ jiù fēng róng。
碧山萤火光于电,更傍沉香山底宴。bì shān yíng huǒ guāng yú diàn,gèng bàng chén xiāng shān dǐ yàn。
窈窕清歌来梦儿,轻盈妙舞莲花旋。yǎo tiǎo qīng gē lái mèng ér,qīng yíng miào wǔ lián huā xuán。
行乐还来烂熳游,天京移跸望扬州。xíng lè hái lái làn màn yóu,tiān jīng yí bì wàng yáng zhōu。
高起离宫连凤阙,斜穿汴水入龙舟。gāo qǐ lí gōng lián fèng quē,xié chuān biàn shuǐ rù lóng zhōu。
龙舟锦缆映牙樯,玉箫金管切云长。lóng zhōu jǐn lǎn yìng yá qiáng,yù xiāo jīn guǎn qiè yún zhǎng。
仙禽自蜕葳蕤羽,野鸟还为鸾凤翔。xiān qín zì tuì wēi ruí yǔ,yě niǎo hái wèi luán fèng xiáng。
棹歌杨柳春风晚,扇影芙蓉秋露香。zhào gē yáng liǔ chūn fēng wǎn,shàn yǐng fú róng qiū lù xiāng。
芙蓉秋露香飘玉,台榭俄成走麋鹿。fú róng qiū lù xiāng piāo yù,tái xiè é chéng zǒu mí lù。
翠华梦断雷塘路,铁马声喧太行麓。cuì huá mèng duàn léi táng lù,tiě mǎ shēng xuān tài xíng lù。
辽东浪死鬼啼道,马上夜游谁度曲。liáo dōng làng sǐ guǐ tí dào,mǎ shàng yè yóu shuí dù qū。
燕泥时自落空梁,庭草无人随意绿。yàn ní shí zì luò kōng liáng,tíng cǎo wú rén suí yì lǜ。
繁华堪羡复堪怜,高冢麒麟若个边。fán huá kān xiàn fù kān lián,gāo zhǒng qí lín ruò gè biān。
古路斜阳悬木末,寒鸦流水绕村前。gǔ lù xié yáng xuán mù mò,hán yā liú shuǐ rào cūn qián。
荒基远对唐陵树,断碣犹存大业年。huāng jī yuǎn duì táng líng shù,duàn jié yóu cún dà yè nián。
往事悠悠谁与共,临风为尔一潸然。wǎng shì yōu yōu shuí yǔ gòng,lín fēng wèi ěr yī shān rán。

孙蕡

明广东顺德人,字仲衍,号西庵。博学工诗文。明兵下广东,蕡为何真作书请降。洪武中历虹县主簿、翰林典雅。预修《洪武正韵》。出为平原簿,坐事被逮,罚筑京师城垣。旋得释。十五年,起苏州经历,坐累戍辽东。又以尝为蓝玉题画,论死。有《西庵集》。 孙蕡的作品>>

猜您喜欢

墨竹九首

孙蕡

澧水春阴午未消,寒梢低护木兰桡。lǐ shuǐ chūn yīn wǔ wèi xiāo,hán shāo dī hù mù lán ráo。
天涯风物馀空翠,应是英皇泪点飘。tiān yá fēng wù yú kōng cuì,yīng shì yīng huáng lèi diǎn piāo。

墨竹九首

孙蕡

葳蕤万玉晓撑风,应是清溪野水东。wēi ruí wàn yù xiǎo chēng fēng,yīng shì qīng xī yě shuǐ dōng。
更画接篱颠倒着,嫩凉添我绿阴中。gèng huà jiē lí diān dào zhe,nèn liáng tiān wǒ lǜ yīn zhōng。

王孙图二首挟弹

孙蕡

谁拈金弹倚青骢,鞍面开元结束同。shuí niān jīn dàn yǐ qīng cōng,ān miàn kāi yuán jié shù tóng。
好似华清二三月,绿阴笼仗入离宫。hǎo shì huá qīng èr sān yuè,lǜ yīn lóng zhàng rù lí gōng。

王孙图二首挟弹

孙蕡

东风驰道直如弦,琪树春阴护马鞯。dōng fēng chí dào zhí rú xián,qí shù chūn yīn hù mǎ jiān。
从幸少年初赐锦,数声啼鸟落花前。cóng xìng shǎo nián chū cì jǐn,shù shēng tí niǎo luò huā qián。

宣和枯木翎毛

孙蕡

上林芳树蔼崇宣,澹墨疏翎腻粉笺。shàng lín fāng shù ǎi chóng xuān,dàn mò shū líng nì fěn jiān。
何似白榆栖冻雀,萧萧风雪满祁连。hé shì bái yú qī dòng què,xiāo xiāo fēng xuě mǎn qí lián。

折枝桃花图

孙蕡

扁舟独上武陵溪,花暗渔郎路欲迷。biǎn zhōu dú shàng wǔ líng xī,huā àn yú láng lù yù mí。
忽见画图惊一载,东风憔悴一枝低。hū jiàn huà tú jīng yī zài,dōng fēng qiáo cuì yī zhī dī。

桃花白炼

孙蕡

沅江江口武陵溪,翠影红香粉翅低。yuán jiāng jiāng kǒu wǔ líng xī,cuì yǐng hóng xiāng fěn chì dī。
为向东风烦寄语,莫将春色到安西。wèi xiàng dōng fēng fán jì yǔ,mò jiāng chūn sè dào ān xī。

杨妃出浴

孙蕡

浴罢温泉体未干,敛襟非为玉肌寒。yù bà wēn quán tǐ wèi gàn,liǎn jīn fēi wèi yù jī hán。
胡儿一掐痕犹在,只恐三郎着眼看。hú ér yī qiā hén yóu zài,zhǐ kǒng sān láng zhe yǎn kàn。

杨太真对镜图

孙蕡

舞鸾金背隐清光,中有开元堕马妆。wǔ luán jīn bèi yǐn qīng guāng,zhōng yǒu kāi yuán duò mǎ zhuāng。
一线枕痕春色浅,夜来知是梦渔阳。yī xiàn zhěn hén chūn sè qiǎn,yè lái zhī shì mèng yú yáng。

梨园按乐

孙蕡

白雪飞香玉作城,霓裳度曲按新声。bái xuě fēi xiāng yù zuò chéng,ní shang dù qū àn xīn shēng。
东风吹醒渔阳梦,一段春愁画不成。dōng fēng chuī xǐng yú yáng mèng,yī duàn chūn chóu huà bù chéng。

村妪牛图

孙蕡

玉环迷恨马嵬坡,出塞明妃泪更多。yù huán mí hèn mǎ wéi pō,chū sāi míng fēi lèi gèng duō。
何似阿婆牛背稳,春风一曲太平歌。hé shì ā pó niú bèi wěn,chūn fēng yī qū tài píng gē。

昭君五首

孙蕡

莫怨婵娟堕虏尘,汉宫胡地一般春。mò yuàn chán juān duò lǔ chén,hàn gōng hú dì yī bān chūn。
皇家若起凌烟阁,功是安边第一人。huáng jiā ruò qǐ líng yān gé,gōng shì ān biān dì yī rén。

昭君五首

孙蕡

晓来毡帐理铅华,对镜偷怜复自夸。xiǎo lái zhān zhàng lǐ qiān huá,duì jìng tōu lián fù zì kuā。
如此玉颜君不顾,更从何处选良家。rú cǐ yù yán jūn bù gù,gèng cóng hé chù xuǎn liáng jiā。

昭君五首

孙蕡

阊阖龙鳞开玉陛,嫖姚马影度旌旗。chāng hé lóng lín kāi yù bì,piáo yáo mǎ yǐng dù jīng qí。
谁怜汉道升平日,是妾漂流薄命时。shuí lián hàn dào shēng píng rì,shì qiè piāo liú báo mìng shí。

昭君五首

孙蕡

回使殷勤莫寄辞,君王此去苦相思。huí shǐ yīn qín mò jì cí,jūn wáng cǐ qù kǔ xiāng sī。
容华自昔能倾国,只为风沙远别离。róng huá zì xī néng qīng guó,zhǐ wèi fēng shā yuǎn bié lí。