古诗词

昭君叹

孙蕡

忆初少小入宫时,风鬟雾鬓绿萎蕤。yì chū shǎo xiǎo rù gōng shí,fēng huán wù bìn lǜ wēi ruí。
自言佳色已无匹,不谓官家犹未知。zì yán jiā sè yǐ wú pǐ,bù wèi guān jiā yóu wèi zhī。
十二琼楼动光彩,三千彩女妒娥眉。shí èr qióng lóu dòng guāng cǎi,sān qiān cǎi nǚ dù é méi。
鸳帏不作春宵梦,红叶常题秋日诗。yuān wéi bù zuò chūn xiāo mèng,hóng yè cháng tí qiū rì shī。
画工不识嫣妍趣,却遣丹青故相误。huà gōng bù shí yān yán qù,què qiǎn dān qīng gù xiāng wù。
买工不是吝黄金,黄金已尽相如赋。mǎi gōng bù shì lìn huáng jīn,huáng jīn yǐ jǐn xiāng rú fù。
早知容貌世稀有,临别夫君犹可顾。zǎo zhī róng mào shì xī yǒu,lín bié fū jūn yóu kě gù。
翻将寂寞倚门悲,啼向迢迢去乡路。fān jiāng jì mò yǐ mén bēi,tí xiàng tiáo tiáo qù xiāng lù。
穹庐雪落似梨花,五月天山草未芽。qióng lú xuě luò shì lí huā,wǔ yuè tiān shān cǎo wèi yá。
镜玉尘昏孤凤影,臂红香冷守宫砂。jìng yù chén hūn gū fèng yǐng,bì hóng xiāng lěng shǒu gōng shā。
长门无复沾恩泽,绝域谁知有岁华。zhǎng mén wú fù zhān ēn zé,jué yù shuí zhī yǒu suì huá。
不恨胡沙埋绝色,还闻汉国选良家。bù hèn hú shā mái jué sè,hái wén hàn guó xuǎn liáng jiā。
人言北狩封姑衍,尽日凝妆候金辇。rén yán běi shòu fēng gū yǎn,jǐn rì níng zhuāng hòu jīn niǎn。
憔悴虽缘别恨添,娉婷尚胜良家选。qiáo cuì suī yuán bié hèn tiān,pīng tíng shàng shèng liáng jiā xuǎn。
五云迢迢山宛宛,日近长安一何远。wǔ yún tiáo tiáo shān wǎn wǎn,rì jìn zhǎng ān yī hé yuǎn。
新爱虽浓独自怜,旧恩未断谁能遣。xīn ài suī nóng dú zì lián,jiù ēn wèi duàn shuí néng qiǎn。
琵琶一曲苦从军,调苦单于醉不闻。pí pá yī qū kǔ cóng jūn,diào kǔ dān yú zuì bù wén。
霜压氍毹秋欲半,月低弦索夜将分。shuāng yā qú shū qiū yù bàn,yuè dī xián suǒ yè jiāng fēn。
溶溶泪湿龙香拨,冉冉愁看雁塞云。róng róng lèi shī lóng xiāng bō,rǎn rǎn chóu kàn yàn sāi yún。
病里常思霍去病,梦中犹诅奉春君。bìng lǐ cháng sī huò qù bìng,mèng zhōng yóu zǔ fèng chūn jūn。

孙蕡

明广东顺德人,字仲衍,号西庵。博学工诗文。明兵下广东,蕡为何真作书请降。洪武中历虹县主簿、翰林典雅。预修《洪武正韵》。出为平原簿,坐事被逮,罚筑京师城垣。旋得释。十五年,起苏州经历,坐累戍辽东。又以尝为蓝玉题画,论死。有《西庵集》。 孙蕡的作品>>

猜您喜欢

过荆州

孙蕡

高情长记仲宣楼,醉里临风赋倦游。gāo qíng zhǎng jì zhòng xuān lóu,zuì lǐ lín fēng fù juàn yóu。
千载词华人似玉,客船今日过荆州。qiān zài cí huá rén shì yù,kè chuán jīn rì guò jīng zhōu。

巫山

孙蕡

巫山高高知几重,朝云暮雨楚王宫。wū shān gāo gāo zhī jǐ zhòng,cháo yún mù yǔ chǔ wáng gōng。
人心对面有巇险,更胜高唐十二峰。rén xīn duì miàn yǒu xī xiǎn,gèng shèng gāo táng shí èr fēng。

出蜀二首

孙蕡

白帝秋高木叶黄,蜀中长是雨浪浪。bái dì qiū gāo mù yè huáng,shǔ zhōng zhǎng shì yǔ làng làng。
瞿塘水落漩涡小,一路看山到岳阳。qú táng shuǐ luò xuán wō xiǎo,yī lù kàn shān dào yuè yáng。

出蜀二首

孙蕡

雄风淅淅雨凄凄,啼杀春山蜀子规。xióng fēng xī xī yǔ qī qī,tí shā chūn shān shǔ zi guī。
江到岳阳舟楫稳,梦魂从此怯巴西。jiāng dào yuè yáng zhōu jí wěn,mèng hún cóng cǐ qiè bā xī。

次张

孙蕡

重重叠叠水南峰,五五三三石上松。zhòng zhòng dié dié shuǐ nán fēng,wǔ wǔ sān sān shí shàng sōng。
钓艇荡归春雨足,草堂犹有白云封。diào tǐng dàng guī chūn yǔ zú,cǎo táng yóu yǒu bái yún fēng。

次张

孙蕡

江上依稀栗里峰,峰前隐约故园松。jiāng shàng yī xī lì lǐ fēng,fēng qián yǐn yuē gù yuán sōng。
征鸿尽向南天没,不为离人寄一封。zhēng hóng jǐn xiàng nán tiān méi,bù wèi lí rén jì yī fēng。

次张

孙蕡

远游三载别青峰,见画长思问竹松。yuǎn yóu sān zài bié qīng fēng,jiàn huà zhǎng sī wèn zhú sōng。
归棹五湖烟水阔,柴门应有落花封。guī zhào wǔ hú yān shuǐ kuò,chái mén yīng yǒu luò huā fēng。

次张

孙蕡

云连江上九华峰,露沐仙家五粒松。yún lián jiāng shàng jiǔ huá fēng,lù mù xiān jiā wǔ lì sōng。
但使风光如画里,馀生不羡五侯封。dàn shǐ fēng guāng rú huà lǐ,yú shēng bù xiàn wǔ hóu fēng。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

仙衣自种一池荷,采采青黄当绮罗。xiān yī zì zhǒng yī chí hé,cǎi cǎi qīng huáng dāng qǐ luó。
怪底迩来秋气早,水禽飞去晓霜多。guài dǐ ěr lái qiū qì zǎo,shuǐ qín fēi qù xiǎo shuāng duō。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

纨绮纷纷几战场,闲身赢得水云乡。wán qǐ fēn fēn jǐ zhàn chǎng,xián shēn yíng dé shuǐ yún xiāng。
扁舟日暮鸣榔去,付与沙鸥管夕阳。biǎn zhōu rì mù míng láng qù,fù yǔ shā ōu guǎn xī yáng。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

去日三吴乐事饶,木兰船上醉吹箫。qù rì sān wú lè shì ráo,mù lán chuán shàng zuì chuī xiāo。
松风惊觉游仙梦,疑是钱塘八月潮。sōng fēng jīng jué yóu xiān mèng,yí shì qián táng bā yuè cháo。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

自别瀛洲鹤背寒,石田茅屋岁漫漫。zì bié yíng zhōu hè bèi hán,shí tián máo wū suì màn màn。
梅花几树先春发,犹似金莲炬照看。méi huā jǐ shù xiān chūn fā,yóu shì jīn lián jù zhào kàn。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

学炼还丹岁月迟,要观沧海倒枯时。xué liàn hái dān suì yuè chí,yào guān cāng hǎi dào kū shí。
人间甲子成何事,不似山翁一局棋。rén jiān jiǎ zi chéng hé shì,bù shì shān wēng yī jú qí。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

偶趁新凉理钓船,秋云映水色澄鲜。ǒu chèn xīn liáng lǐ diào chuán,qiū yún yìng shuǐ sè chéng xiān。
渔童解撒拦江网,剩得槎头缩项鳊。yú tóng jiě sā lán jiāng wǎng,shèng dé chá tóu suō xiàng biān。

幽居杂咏七十四首,自洪武十一年平原还家作也

孙蕡

浅水渔船学抢风,竹竿斜着抗孤篷。qiǎn shuǐ yú chuán xué qiǎng fēng,zhú gān xié zhe kàng gū péng。
青蒲叶底寒波起,吹入芦花汊港中。qīng pú yè dǐ hán bō qǐ,chuī rù lú huā chà gǎng zhōng。