古诗词

小幅山水为竹鹤友人袁州何太守作

曹义

岭峤凌青汉,亭台俯碧浔。lǐng jiào líng qīng hàn,tíng tái fǔ bì xún。
溪回山寂寂,门掩昼沉沉。xī huí shān jì jì,mén yǎn zhòu chén chén。
鹤立苍松老,莺啼绿树深。hè lì cāng sōng lǎo,yīng tí lǜ shù shēn。
野桥通竹坞,苔径接云林。yě qiáo tōng zhú wù,tái jìng jiē yún lín。
岚气霏晴雾,烟萝落翠阴。lán qì fēi qíng wù,yān luó luò cuì yīn。
抱琴何处客,爱此涤烦襟。bào qín hé chù kè,ài cǐ dí fán jīn。

曹义

明应天府句容人,字子宜。永乐十三年进士。授翰林院编修,升礼部主事,累迁南京吏部尚书。正统末,京师告急,奉命守崇文门。天顺初辞官归。有《默庵集》。 曹义的作品>>

猜您喜欢

村居效陶体四首

曹义

嗟予小子,才无寸长。jiē yǔ xiǎo zi,cái wú cùn zhǎng。
寤寐周孔,坠绪茫茫。wù mèi zhōu kǒng,zhuì xù máng máng。
譬彼沧海,欲涉无梁。pì bǐ cāng hǎi,yù shè wú liáng。
何以自释,尽我壶觞。hé yǐ zì shì,jǐn wǒ hú shāng。

戏书严译小扇

曹义

数点山凝晚翠,几家门掩秋晴。shù diǎn shān níng wǎn cuì,jǐ jiā mén yǎn qiū qíng。
断续林间鸟韵,吾伊树底书声。duàn xù lín jiān niǎo yùn,wú yī shù dǐ shū shēng。

山水

曹义

雨过溪桥路滑,云深茆屋人闲。yǔ guò xī qiáo lù huá,yún shēn máo wū rén xián。
门掩半林黄叶,窗涵几点青山。mén yǎn bàn lín huáng yè,chuāng hán jǐ diǎn qīng shān。

山水图为赵辅作本学教谕克通之子也

曹义

曲曲溪回洲渚,重重树掩人家。qū qū xī huí zhōu zhǔ,zhòng zhòng shù yǎn rén jiā。
落日数声啼鸟,春风几度山花。luò rì shù shēng tí niǎo,chūn fēng jǐ dù shān huā。