古诗词

永思堂为季百户赋

曹义

青田有客季札孙,风姿玉树涵春云。qīng tián yǒu kè jì zhá sūn,fēng zī yù shù hán chūn yún。
少年不独能解武,老大尤喜能攻文。shǎo nián bù dú néng jiě wǔ,lǎo dà yóu xǐ néng gōng wén。
文武学成人共爱,一朝荐入天府内。wén wǔ xué chéng rén gòng ài,yī cháo jiàn rù tiān fǔ nèi。
拜官喜列执金吾,得禄养亲亲不逮。bài guān xǐ liè zhí jīn wú,dé lù yǎng qīn qīn bù dǎi。
朝回几度忆故乡,松楸目断云茫茫。cháo huí jǐ dù yì gù xiāng,sōng qiū mù duàn yún máng máng。
蓼莪掩卷情哽咽,慈乌啼月声凄凉。liǎo é yǎn juǎn qíng gěng yàn,cí wū tí yuè shēng qī liáng。
每感风木情不已,移得家山画图里。měi gǎn fēng mù qíng bù yǐ,yí dé jiā shān huà tú lǐ。
常时披阅?遐思,此恨犹如东逝水。cháng shí pī yuè xiá sī,cǐ hèn yóu rú dōng shì shuǐ。

曹义

明应天府句容人,字子宜。永乐十三年进士。授翰林院编修,升礼部主事,累迁南京吏部尚书。正统末,京师告急,奉命守崇文门。天顺初辞官归。有《默庵集》。 曹义的作品>>

猜您喜欢

村居效陶体四首

曹义

嗟予小子,才无寸长。jiē yǔ xiǎo zi,cái wú cùn zhǎng。
寤寐周孔,坠绪茫茫。wù mèi zhōu kǒng,zhuì xù máng máng。
譬彼沧海,欲涉无梁。pì bǐ cāng hǎi,yù shè wú liáng。
何以自释,尽我壶觞。hé yǐ zì shì,jǐn wǒ hú shāng。

戏书严译小扇

曹义

数点山凝晚翠,几家门掩秋晴。shù diǎn shān níng wǎn cuì,jǐ jiā mén yǎn qiū qíng。
断续林间鸟韵,吾伊树底书声。duàn xù lín jiān niǎo yùn,wú yī shù dǐ shū shēng。

山水

曹义

雨过溪桥路滑,云深茆屋人闲。yǔ guò xī qiáo lù huá,yún shēn máo wū rén xián。
门掩半林黄叶,窗涵几点青山。mén yǎn bàn lín huáng yè,chuāng hán jǐ diǎn qīng shān。

山水图为赵辅作本学教谕克通之子也

曹义

曲曲溪回洲渚,重重树掩人家。qū qū xī huí zhōu zhǔ,zhòng zhòng shù yǎn rén jiā。
落日数声啼鸟,春风几度山花。luò rì shù shēng tí niǎo,chūn fēng jǐ dù shān huā。