古诗词

初平牧羊图为王得斋作

曹义

初平公,年少时,嬉戏不殊同队儿。chū píng gōng,nián shǎo shí,xī xì bù shū tóng duì ér。
眉清目秀神仙姿,凡夫肉眼那相知。méi qīng mù xiù shén xiān zī,fán fū ròu yǎn nà xiāng zhī。
牧羊适遇仙者俦,因缘夙契情相投。mù yáng shì yù xiān zhě chóu,yīn yuán sù qì qíng xiāng tóu。
金华山中共笑傲,蓬莱顶上同遨游。jīn huá shān zhōng gòng xiào ào,péng lái dǐng shàng tóng áo yóu。
蓬莱山,渺何处,东望沧溟蔼云树。péng lái shān,miǎo hé chù,dōng wàng cāng míng ǎi yún shù。
苍松翠竹落晴阴,碧洞丹崖锁寒雾。cāng sōng cuì zhú luò qíng yīn,bì dòng dān yá suǒ hán wù。
朅来山中四十年,人间尘迹俱茫然。qiè lái shān zhōng sì shí nián,rén jiān chén jì jù máng rán。
难兄寻觅叹无缘,黄冠引上蓬莱巅。nán xiōng xún mì tàn wú yuán,huáng guān yǐn shàng péng lái diān。
蓬莱之山何所适,吸景餐霞自朝夕。péng lái zhī shān hé suǒ shì,xī jǐng cān xiá zì cháo xī。
石鼎胡麻带露香,蓝田碧玉和烟湿。shí dǐng hú má dài lù xiāng,lán tián bì yù hé yān shī。
问渠所牧者,笑指东山侧。wèn qú suǒ mù zhě,xiào zhǐ dōng shān cè。
阿兄试看之,累累总顽石。ā xiōng shì kàn zhī,lèi lèi zǒng wán shí。
谁知仙家术妙非寻常,呼嘘造化日月壶中长。shuí zhī xiān jiā shù miào fēi xún cháng,hū xū zào huà rì yuè hú zhōng zhǎng。
等闲指挥一叱咤,乱山白石皆成羊。děng xián zhǐ huī yī chì zhà,luàn shān bái shí jiē chéng yáng。
安期生,魏伯阳,平生与之相颉颃。ān qī shēng,wèi bó yáng,píng shēng yǔ zhī xiāng jié háng。
神仙之说称荒唐,我亦叩之心茫茫。shén xiān zhī shuō chēng huāng táng,wǒ yì kòu zhī xīn máng máng。
蓬莱三岛足迹邈难到,对此画图题诗增慨慷。péng lái sān dǎo zú jì miǎo nán dào,duì cǐ huà tú tí shī zēng kǎi kāng。

曹义

明应天府句容人,字子宜。永乐十三年进士。授翰林院编修,升礼部主事,累迁南京吏部尚书。正统末,京师告急,奉命守崇文门。天顺初辞官归。有《默庵集》。 曹义的作品>>

猜您喜欢

村居效陶体四首

曹义

嗟予小子,才无寸长。jiē yǔ xiǎo zi,cái wú cùn zhǎng。
寤寐周孔,坠绪茫茫。wù mèi zhōu kǒng,zhuì xù máng máng。
譬彼沧海,欲涉无梁。pì bǐ cāng hǎi,yù shè wú liáng。
何以自释,尽我壶觞。hé yǐ zì shì,jǐn wǒ hú shāng。

戏书严译小扇

曹义

数点山凝晚翠,几家门掩秋晴。shù diǎn shān níng wǎn cuì,jǐ jiā mén yǎn qiū qíng。
断续林间鸟韵,吾伊树底书声。duàn xù lín jiān niǎo yùn,wú yī shù dǐ shū shēng。

山水

曹义

雨过溪桥路滑,云深茆屋人闲。yǔ guò xī qiáo lù huá,yún shēn máo wū rén xián。
门掩半林黄叶,窗涵几点青山。mén yǎn bàn lín huáng yè,chuāng hán jǐ diǎn qīng shān。

山水图为赵辅作本学教谕克通之子也

曹义

曲曲溪回洲渚,重重树掩人家。qū qū xī huí zhōu zhǔ,zhòng zhòng shù yǎn rén jiā。
落日数声啼鸟,春风几度山花。luò rì shù shēng tí niǎo,chūn fēng jǐ dù shān huā。