古诗词

速杨君谦石田记

沈周

山中有白石,广衍得数亩。shān zhōng yǒu bái shí,guǎng yǎn dé shù mǔ。
坚瘠不可耕,无用实类某。jiān jí bù kě gēng,wú yòng shí lèi mǒu。
朋从从加称,遂为石田叟。péng cóng cóng jiā chēng,suì wèi shí tián sǒu。
称者非誉辞,我亦甘其受。chēng zhě fēi yù cí,wǒ yì gān qí shòu。
杨子许为记,其言食已久。yáng zi xǔ wèi jì,qí yán shí yǐ jiǔ。
往往人家见,篇篇灿星斗。wǎng wǎng rén jiā jiàn,piān piān càn xīng dòu。
一见一热中,意子独我负。yī jiàn yī rè zhōng,yì zi dú wǒ fù。
札剑表心许,何况曾出口。zhá jiàn biǎo xīn xǔ,hé kuàng céng chū kǒu。
得非以陋物,不足辱录取。dé fēi yǐ lòu wù,bù zú rǔ lù qǔ。
碑有纪封禅,鼓有示猎狩。bēi yǒu jì fēng chán,gǔ yǒu shì liè shòu。
于此逆观文,或可假石寿。yú cǐ nì guān wén,huò kě jiǎ shí shòu。
子文侔汉史,其传信无朽。zi wén móu hàn shǐ,qí chuán xìn wú xiǔ。
脱使不多作,难保岁月后。tuō shǐ bù duō zuò,nán bǎo suì yuè hòu。
恃子犹洪钟,应随大小扣。shì zi yóu hóng zhōng,yīng suí dà xiǎo kòu。
不应似生吝,吝生亏所厚。bù yīng shì shēng lìn,lìn shēng kuī suǒ hòu。
吾石能作言,将以子归咎。wú shí néng zuò yán,jiāng yǐ zi guī jiù。
不闻诗所载,草木备群丑。bù wén shī suǒ zài,cǎo mù bèi qún chǒu。
不信石终遗,不遭点金手。bù xìn shí zhōng yí,bù zāo diǎn jīn shǒu。
遑遑日翘伫,拜嘉亦当有。huáng huáng rì qiào zhù,bài jiā yì dāng yǒu。
沈周

沈周

沈周(1427~1509)明代杰出书画家。字启南,号石田、白石翁、玉田生、有居竹居主人等。汉族,长洲(今江苏苏州)人。生於明宣德二年,卒於明正德四年,享年八十三岁。不应科举,专事诗文、书画,是明代中期文人画“吴派”的开创者,与文徵明、唐寅、仇英并称“明四家”。传世作品有《庐山高图》、《秋林话旧图》、《沧州趣图》。著有《石田集》、《客座新闻》等。 沈周的作品>>

猜您喜欢

题玉兰

沈周

翠条多力引风长,点破银花玉雪香。cuì tiáo duō lì yǐn fēng zhǎng,diǎn pò yín huā yù xuě xiāng。
韵友自知人意好,隔帘轻解白霓裳。yùn yǒu zì zhī rén yì hǎo,gé lián qīng jiě bái ní shang。

咏得落花诗

沈周

芳菲死日是生时,李妹桃娘尽欲儿。fāng fēi sǐ rì shì shēng shí,lǐ mèi táo niáng jǐn yù ér。
人散酒阑春亦去,红消绿长物无私。rén sàn jiǔ lán chūn yì qù,hóng xiāo lǜ zhǎng wù wú sī。
青山可惜文章丧,黄土何堪锦绣施。qīng shān kě xī wén zhāng sàng,huáng tǔ hé kān jǐn xiù shī。
空记少年簪舞处,飘零今已鬓如丝。kōng jì shǎo nián zān wǔ chù,piāo líng jīn yǐ bìn rú sī。

并蒂莲花

沈周

耶溪新绿露娇痴,两面红妆倚一枝。yé xī xīn lǜ lù jiāo chī,liǎng miàn hóng zhuāng yǐ yī zhī。
水月精魂同结愿,风花情性合相思。shuǐ yuè jīng hún tóng jié yuàn,fēng huā qíng xìng hé xiāng sī。
赵家阿妹春眠起,杨氏诸姨晚浴时。zhào jiā ā mèi chūn mián qǐ,yáng shì zhū yí wǎn yù shí。
今日六郎顦顇尽,为渠还赋断肠诗。jīn rì liù láng qiáo cuì jǐn,wèi qú hái fù duàn cháng shī。