古诗词

国香·慢本意和韵

钱念生

种出空山。zhǒng chū kōng shān。
更铅华洗尽,别破花关。gèng qiān huá xǐ jǐn,bié pò huā guān。
灵根近移深院,称此悠闲。líng gēn jìn yí shēn yuàn,chēng cǐ yōu xián。
况又芳馨竟体,供瓷斗、格外清妍。kuàng yòu fāng xīn jìng tǐ,gōng cí dòu gé wài qīng yán。
孤高问谁似,野菊疏梅,伯仲之间。gū gāo wèn shuí shì,yě jú shū méi,bó zhòng zhī jiān。
护兰情脉脉,问灵韵去后,几度凄然。hù lán qíng mài mài,wèn líng yùn qù hòu,jǐ dù qī rán。
从今得意,合教相对忘言。cóng jīn dé yì,hé jiào xiāng duì wàng yán。
未许蓬蒿甘老,伴佳人、暗与流连。wèi xǔ péng hāo gān lǎo,bàn jiā rén àn yǔ liú lián。
盈盈小窗畔,瘦影如侬,越地相怜。yíng yíng xiǎo chuāng pàn,shòu yǐng rú nóng,yuè dì xiāng lián。

钱念生

钱念生,字咀霞,常熟人。 钱念生的作品>>

猜您喜欢

钗头凤寄怀

钱念生

腰如搦。yāo rú nuò。
人如削。rén rú xuē。
无端臂褪黄金约。wú duān bì tuì huáng jīn yuē。
灯销晕。dēng xiāo yūn。
香销尽。xiāng xiāo jǐn。
衾儿无梦,雁儿无信。qīn ér wú mèng,yàn ér wú xìn。
闷。mèn。
闷。mèn。
闷。mèn。
秋衫薄。qiū shān báo。
秋风恶。qiū fēng è。
感秋人被秋缠缚。gǎn qiū rén bèi qiū chán fù。
归期问。guī qī wèn。
何时稳。hé shí wěn。
签儿无据,卦儿无准。qiān ér wú jù,guà ér wú zhǔn。
恨。hèn。
恨。hèn。
恨。hèn。

醉花阴·寄外

钱念生

别梦初圆风击碎。bié mèng chū yuán fēng jī suì。
梦醒添憔悴。mèng xǐng tiān qiáo cuì。
一片落花飞。yī piàn luò huā fēi。
知道春归,知道人归未。zhī dào chūn guī,zhī dào rén guī wèi。
东风去后重门闭。dōng fēng qù hòu zhòng mén bì。
谙尽愁滋味。ān jǐn chóu zī wèi。
差胜絮飘零,江北江南,流遍离人泪。chà shèng xù piāo líng,jiāng běi jiāng nán,liú biàn lí rén lèi。

点绛唇·寄外

钱念生

岭南云高,梦儿欲把羊城绕。lǐng nán yún gāo,mèng ér yù bǎ yáng chéng rào。
怪它双棹。guài tā shuāng zhào。
不送魂飞到。bù sòng hún fēi dào。
多病多愁,多恨多烦恼。duō bìng duō chóu,duō hèn duō fán nǎo。
谁知道。shuí zhī dào。
情田虽小,长遍相思草。qíng tián suī xiǎo,zhǎng biàn xiāng sī cǎo。
1812