古诗词

除岁卧疴眷焉空门之思缄报沈嘉则丈二十二韵

张元凯

除岁若为逼,频年苦不登。chú suì ruò wèi bī,pín nián kǔ bù dēng。
近怀同逆旅,远讯阻良朋。jìn huái tóng nì lǚ,yuǎn xùn zǔ liáng péng。
弃置复谁道,孤危莫我矜。qì zhì fù shuí dào,gū wēi mò wǒ jīn。
金从橐底尽,丝向镜中增。jīn cóng tuó dǐ jǐn,sī xiàng jìng zhōng zēng。
智岂营三窟,穷犹梦五陵。zhì qǐ yíng sān kū,qióng yóu mèng wǔ líng。
喜为游侠行,羞作蹶张称。xǐ wèi yóu xiá xíng,xiū zuò jué zhāng chēng。
玩世狂司马,还乡老季鹰。wán shì kuáng sī mǎ,hái xiāng lǎo jì yīng。
补裘多以线,握粟少于升。bǔ qiú duō yǐ xiàn,wò sù shǎo yú shēng。
履败恒穿雪,瓢存但贮冰。lǚ bài héng chuān xuě,piáo cún dàn zhù bīng。
啸歌虽不废,杯勺已难胜。xiào gē suī bù fèi,bēi sháo yǐ nán shèng。
湘水沉非易,蓝田卧自应。xiāng shuǐ chén fēi yì,lán tián wò zì yīng。
牝鸡家故索,塞马事无凭。pìn jī jiā gù suǒ,sāi mǎ shì wú píng。
俗薄君平弃,情疏季子憎。sú báo jūn píng qì,qíng shū jì zi zēng。
莫愁那可得,去病亦何能。mò chóu nà kě dé,qù bìng yì hé néng。
岂曰贫而怨,还将忿是惩。qǐ yuē pín ér yuàn,hái jiāng fèn shì chéng。
腼颜仍住世,被发且为僧。miǎn yán réng zhù shì,bèi fā qiě wèi sēng。
欲借松龛隐,宁辞莲社徵。yù jiè sōng kān yǐn,níng cí lián shè zhēng。
白云方外锡,绀宇佛前灯。bái yún fāng wài xī,gàn yǔ fú qián dēng。
昔去追中驷,今来觅上乘。xī qù zhuī zhōng sì,jīn lái mì shàng chéng。
玄言盈大瓠,长物半枯藤。xuán yán yíng dà hù,zhǎng wù bàn kū téng。
净海真堪蹈,灵山尽可凭。jìng hǎi zhēn kān dǎo,líng shān jǐn kě píng。
行藏殊隔绝,缄报涕垂膺。xíng cáng shū gé jué,jiān bào tì chuí yīng。

张元凯

明苏州吴县人,字左虞。少习《毛诗》。以世职为苏州卫指挥,督运漕粮北上,有功不得叙,自免归。悒悒不得志,以酒自放,酒酣谈天下事,慷慨风发。工诗,有《伐檀斋集》。 张元凯的作品>>

猜您喜欢

淮南秋日感怀

张元凯

淮海清霜遍楚宫,妍华零落感伤同。huái hǎi qīng shuāng biàn chǔ gōng,yán huá líng luò gǎn shāng tóng。
不知客鬓今朝白,但见江枫昨夜红。bù zhī kè bìn jīn cháo bái,dàn jiàn jiāng fēng zuó yè hóng。

宿寒山寺即事

张元凯

江连云树路回斜,钟起寒山乱暮鸦。jiāng lián yún shù lù huí xié,zhōng qǐ hán shān luàn mù yā。
傍水花枝浑解语,东风吹入梵王家。bàng shuǐ huā zhī hún jiě yǔ,dōng fēng chuī rù fàn wáng jiā。

寓楞伽寺二首

张元凯

楞伽山寺郁楼台,湖水临窗天镜开。léng gā shān sì yù lóu tái,hú shuǐ lín chuāng tiān jìng kāi。
岩下疏松池上竹,清音日夕静中来。yán xià shū sōng chí shàng zhú,qīng yīn rì xī jìng zhōng lái。

寓楞伽寺二首

张元凯

寂寂山阿借考槃,寒云飞尽暮钟残。jì jì shān ā jiè kǎo pán,hán yún fēi jǐn mù zhōng cán。
五湖秋水千林月,一片禅心此并观。wǔ hú qiū shuǐ qiān lín yuè,yī piàn chán xīn cǐ bìng guān。

病起访曹子念

张元凯

惆怅朱颜镜里更,尚馀肝胆照人明。chóu chàng zhū yán jìng lǐ gèng,shàng yú gān dǎn zhào rén míng。
相逢不尽悲歌意,万里沧溟紫霓生。xiāng féng bù jǐn bēi gē yì,wàn lǐ cāng míng zǐ ní shēng。

宿弇山园水阁

张元凯

层楹虚阁宿流云,飞尽觥筹夜色分。céng yíng xū gé sù liú yún,fēi jǐn gōng chóu yè sè fēn。
河汉转低池水白,海天霜角醉中闻。hé hàn zhuǎn dī chí shuǐ bái,hǎi tiān shuāng jiǎo zuì zhōng wén。

漫兴

张元凯

馆娃宫畔采芳菲,相谑曾将芍药遗。guǎn wá gōng pàn cǎi fāng fēi,xiāng xuè céng jiāng sháo yào yí。
白雪漫言人寡和,醉操银管与文姬。bái xuě màn yán rén guǎ hé,zuì cāo yín guǎn yǔ wén jī。

庭桂

张元凯

室如悬磬酒如泉,独酌悠然桂树边。shì rú xuán qìng jiǔ rú quán,dú zhuó yōu rán guì shù biān。
重惜金茎不承露,也教离立草堂前。zhòng xī jīn jīng bù chéng lù,yě jiào lí lì cǎo táng qián。

芙蓉湖送客

张元凯

八月芙蓉湖水清,征帆一片挂离情。bā yuè fú róng hú shuǐ qīng,zhēng fān yī piàn guà lí qíng。
暮云黯惨难为别,重唱骊驹待月明。mù yún àn cǎn nán wèi bié,zhòng chàng lí jū dài yuè míng。

江上寄远人

张元凯

万里相思寄楚云,三春桃李遍江濆。wàn lǐ xiāng sī jì chǔ yún,sān chūn táo lǐ biàn jiāng fén。
只因花里逢君别,每见花枝便忆君。zhǐ yīn huā lǐ féng jūn bié,měi jiàn huā zhī biàn yì jūn。

题隐士壁

张元凯

栖息衡门有道风,落花流径水溶溶。qī xī héng mén yǒu dào fēng,luò huā liú jìng shuǐ róng róng。
空山自爱听啼鸟,人世何劳问卧龙。kōng shān zì ài tīng tí niǎo,rén shì hé láo wèn wò lóng。

夕阳野望

张元凯

渔梁夕照破寒烟,一望蘼芜遍野田。yú liáng xī zhào pò hán yān,yī wàng mí wú biàn yě tián。
飞尽暮禽江水阔,青山欲断白云连。fēi jǐn mù qín jiāng shuǐ kuò,qīng shān yù duàn bái yún lián。

送僧游天台

张元凯

乘杯已泛赤城霞,飞锡何烦碧海槎。chéng bēi yǐ fàn chì chéng xiá,fēi xī hé fán bì hǎi chá。
经过刘郎旧时渡,莫临流水看桃花。jīng guò liú láng jiù shí dù,mò lín liú shuǐ kàn táo huā。

寺居示弘上人

张元凯

浩劫终期灭累尘,去来尔汝亦何因。hào jié zhōng qī miè lèi chén,qù lái ěr rǔ yì hé yīn。
空潭秋水深千尺,照见人间未了身。kōng tán qiū shuǐ shēn qiān chǐ,zhào jiàn rén jiān wèi le shēn。

在明不赴王官之迁却寄

张元凯

勋业如山亦易销,况君官不过郎曹。xūn yè rú shān yì yì xiāo,kuàng jūn guān bù guò láng cáo。
纵然赋有凌云气,懒向梁园弄彩毫。zòng rán fù yǒu líng yún qì,lǎn xiàng liáng yuán nòng cǎi háo。