古诗词

横秋风吹笛

朱元璋

西风落木绽黄花,牛背村童笛正佳。xī fēng luò mù zhàn huáng huā,niú bèi cūn tóng dí zhèng jiā。
曾识倚楼人听处,每闻吹月鹤升遐。céng shí yǐ lóu rén tīng chù,měi wén chuī yuè hè shēng xiá。
苍江一色浑秋意,红叶初光衬晚华。cāng jiāng yī sè hún qiū yì,hóng yè chū guāng chèn wǎn huá。
冷露下天星斗润,烟波声到是谁家。lěng lù xià tiān xīng dòu rùn,yān bō shēng dào shì shuí jiā。
朱元璋

朱元璋

大明太祖高皇帝朱元璋(1328年—1398年6月24日),字国瑞原名重八,后取名兴宗,濠州钟离人(今安徽凤阳),明朝开国皇帝。朱元璋聪明而有远见,神威英武,收揽英雄,平定四海,纳谏如流,求贤若渴,重农桑,兴礼乐,褒节义,崇教化,制定的各种法规都很相宜,前所未有。但他性格严明,晚年偏好诛杀,使得一代开国元勋很少有善始善终者,这是他的缺点。 朱元璋的作品>>

猜您喜欢

不惹庵示僧

朱元璋

杀尽江南百万兵,腰间宝剑血犹腥。shā jǐn jiāng nán bǎi wàn bīng,yāo jiān bǎo jiàn xuè yóu xīng。
山僧不识英雄汉,只恁哓哓问姓名。shān sēng bù shí yīng xióng hàn,zhǐ nèn xiāo xiāo wèn xìng míng。

咏竹

朱元璋

雪压枝头低,虽低不着泥。xuě yā zhī tóu dī,suī dī bù zhe ní。
一朝红日出,依旧与天齐。yī cháo hóng rì chū,yī jiù yǔ tiān qí。

早行

朱元璋

忙着征衣快着鞭,转头月挂柳稍边。máng zhe zhēng yī kuài zhe biān,zhuǎn tóu yuè guà liǔ shāo biān。
两三点露不为雨,七八个星尚在天。liǎng sān diǎn lù bù wèi yǔ,qī bā gè xīng shàng zài tiān。
茅店鸡鸣人过语,竹篱犬吠客惊眠。máo diàn jī míng rén guò yǔ,zhú lí quǎn fèi kè jīng mián。
等闲拥出扶桑日,社稷山河在眼前。děng xián yōng chū fú sāng rì,shè jì shān hé zài yǎn qián。

征陈至潇湘

朱元璋

马渡沙头苜蓿香,片云片雨过潇湘。mǎ dù shā tóu mù xu xiāng,piàn yún piàn yǔ guò xiāo xiāng。
东风吹醒英雄梦,不是咸阳是洛阳。dōng fēng chuī xǐng yīng xióng mèng,bù shì xián yáng shì luò yáng。
34123