古诗词

凤台歌寄宝邑亲旧

陈琏

亭亭凤凰台,屹立南海湄。tíng tíng fèng huáng tái,yì lì nán hǎi méi。
相传有神仙,骑凤曾到之。xiāng chuán yǒu shén xiān,qí fèng céng dào zhī。
翠旗羽葆纷杂遝,鸾笙十二吹参差。cuì qí yǔ bǎo fēn zá tà,luán shēng shí èr chuī cān chà。
鱼龙起听海波立,白鸐上下相追随。yú lóng qǐ tīng hǎi bō lì,bái dí shàng xià xiāng zhuī suí。
一从仙人去不返,几番春草荒台基。yī cóng xiān rén qù bù fǎn,jǐ fān chūn cǎo huāng tái jī。
秋风吹老紫竹实,夜月空挂梧桐枝。qiū fēng chuī lǎo zǐ zhú shí,yè yuè kōng guà wú tóng zhī。
我时读书凤台下,与君同结沧洲期。wǒ shí dú shū fèng tái xià,yǔ jūn tóng jié cāng zhōu qī。
常常登临恣游乐,呼酒共酌黄金卮。cháng cháng dēng lín zì yóu lè,hū jiǔ gòng zhuó huáng jīn zhī。
酒酣悲歌谩吊古,豪气万丈舒虹霓。jiǔ hān bēi gē mán diào gǔ,háo qì wàn zhàng shū hóng ní。
南溟俯观一杯小,罗浮侧望群峰卑。nán míng fǔ guān yī bēi xiǎo,luó fú cè wàng qún fēng bēi。
眼周八极想高举,欲跨黄鹄云间飞。yǎn zhōu bā jí xiǎng gāo jǔ,yù kuà huáng gǔ yún jiān fēi。
有时吐言作珠玉,散落犹恐寰中知。yǒu shí tǔ yán zuò zhū yù,sàn luò yóu kǒng huán zhōng zhī。
细询往事增慷慨,令人徒忆丁令威。xì xún wǎng shì zēng kāng kǎi,lìng rén tú yì dīng lìng wēi。
我闻唐虞三代时,麒麟在郊凤来仪。wǒ wén táng yú sān dài shí,qí lín zài jiāo fèng lái yí。
乃知灵物产治世,神仙之说何足稽。nǎi zhī líng wù chǎn zhì shì,shén xiān zhī shuō hé zú jī。
当今大圣人,德化溢九围。dāng jīn dà shèng rén,dé huà yì jiǔ wéi。
醴泉甘露效祥瑞,芝房天马形歌诗。lǐ quán gān lù xiào xiáng ruì,zhī fáng tiān mǎ xíng gē shī。
凤兮性本灵,来仪勿迟迟。fèng xī xìng běn líng,lái yí wù chí chí。
醴泉可供饮,竹实堪疗饥。lǐ quán kě gōng yǐn,zhú shí kān liáo jī。
莫向丹丘老文采,好向明廷览德辉。mò xiàng dān qiū lǎo wén cǎi,hǎo xiàng míng tíng lǎn dé huī。
凤兮凤兮久不来,使我怅望增遐思,使我怅望增遐思。fèng xī fèng xī jiǔ bù lái,shǐ wǒ chàng wàng zēng xiá sī,shǐ wǒ chàng wàng zēng xiá sī。

陈琏

明广东东莞人,字廷器,别号琴轩。洪武二十三年举人,入国子监。选为桂林教授。严条约,以身作则。永乐间历许州、扬州知府,升四川按察使,豪吏奸胥,悉加严惩。宣德初为南京国子祭酒。正统初任南京礼部侍郎。致仕。在乡逢黄萧养起义,建镇压制御之策。博通经史,以文学知名于时,文词典重,著作最多,词翰清雅。有《罗浮志》、《琴轩集》、《归田稿》等。 陈琏的作品>>

猜您喜欢

花园二首

陈琏

三月春深杏正开,寻芳能见几人来。sān yuè chūn shēn xìng zhèng kāi,xún fāng néng jiàn jǐ rén lái。
昨宵风雨花狼藉,无数残红点绿苔。zuó xiāo fēng yǔ huā láng jí,wú shù cán hóng diǎn lǜ tái。

偏岭

陈琏

虎旅前驱拥旆旌,郊原极目总军营。hǔ lǚ qián qū yōng pèi jīng,jiāo yuán jí mù zǒng jūn yíng。
可人偏岭山前景,白石磷磷水自清。kě rén piān lǐng shān qián jǐng,bái shí lín lín shuǐ zì qīng。

滦河

陈琏

征车前日发雕窝,无数青山眼底过。zhēng chē qián rì fā diāo wō,wú shù qīng shān yǎn dǐ guò。
此际又从沙碛去,一鞭细雨度滦河。cǐ jì yòu cóng shā qì qù,yī biān xì yǔ dù luán hé。

回回墓

陈琏

碧瓦重重白石门,墓碑剥落雨苔斑。bì wǎ zhòng zhòng bái shí mén,mù bēi bō luò yǔ tái bān。
漆灯已灭精灵散,满地西风塞草寒。qī dēng yǐ miè jīng líng sàn,mǎn dì xī fēng sāi cǎo hán。

塞外山皆桦木不闻禽鸟因诗记之二首

陈琏

满山桦木拂云平,终日绝闻禽鸟鸣。mǎn shān huà mù fú yún píng,zhōng rì jué wén qín niǎo míng。
海子波澄砂碛远,空馀雁影与雕声。hǎi zi bō chéng shā qì yuǎn,kōng yú yàn yǐng yǔ diāo shēng。

塞外山皆桦木不闻禽鸟因诗记之二首

陈琏

出关连日傍山行,谁见苍苔点绛英。chū guān lián rì bàng shān xíng,shuí jiàn cāng tái diǎn jiàng yīng。
间有野花皆碧色,问人都道不知名。jiān yǒu yě huā jiē bì sè,wèn rén dōu dào bù zhī míng。

李老谷

陈琏

五更风露政凄凄,谷口云深路欲迷。wǔ gèng fēng lù zhèng qī qī,gǔ kǒu yún shēn lù yù mí。
马上酒醒天渐曙,如何不听子规啼。mǎ shàng jiǔ xǐng tiān jiàn shǔ,rú hé bù tīng zi guī tí。

入居庸关

陈琏

远供军饷出开平,此日归来荷圣情。yuǎn gōng jūn xiǎng chū kāi píng,cǐ rì guī lái hé shèng qíng。
独爱居庸山水好,自临涧石濯尘缨。dú ài jū yōng shān shuǐ hǎo,zì lín jiàn shí zhuó chén yīng。

西宁驿留别袁指挥二首

陈琏

西宁驿外暂停骖,君向开平我向南。xī níng yì wài zàn tíng cān,jūn xiàng kāi píng wǒ xiàng nán。
朔雪炎风天万里,相思何处觅云缄。shuò xuě yán fēng tiān wàn lǐ,xiāng sī hé chù mì yún jiān。

西宁驿留别袁指挥二首

陈琏

每忆暌违滁水上,相将又是十年来。měi yì kuí wéi chú shuǐ shàng,xiāng jiāng yòu shì shí nián lái。
今朝客路分南北,尘世相逢有几回。jīn cháo kè lù fēn nán běi,chén shì xiāng féng yǒu jǐ huí。

至鲁桥留别□□将三首

陈琏

清晓方舟送我行,知君不忘旧交情。qīng xiǎo fāng zhōu sòng wǒ xíng,zhī jūn bù wàng jiù jiāo qíng。
宝安此去五千里,两地相思共月明。bǎo ān cǐ qù wǔ qiān lǐ,liǎng dì xiāng sī gòng yuè míng。

至鲁桥留别□□将三首

陈琏

几株杨柳近河桥,叶叶偏承雨露饶。jǐ zhū yáng liǔ jìn hé qiáo,yè yè piān chéng yǔ lù ráo。
此际逢君应忍别,临流不用折柔条。cǐ jì féng jūn yīng rěn bié,lín liú bù yòng zhé róu tiáo。

至鲁桥留别□□将三首

陈琏

黄帽船头发棹歌,临流握手奈情何。huáng mào chuán tóu fā zhào gē,lín liú wò shǒu nài qíng hé。
人生离合虽常事,争似今时别意多。rén shēng lí hé suī cháng shì,zhēng shì jīn shí bié yì duō。

咸潮堤

陈琏

长堤高下望无穷,遏住潮头不敢东。zhǎng dī gāo xià wàng wú qióng,è zhù cháo tóu bù gǎn dōng。
护得咸田千万顷,至今村落庆年丰。hù dé xián tián qiān wàn qǐng,zhì jīn cūn luò qìng nián fēng。

濠田

陈琏

卤潮渍岸渺无边,叠石埋陂碨礧连。lǔ cháo zì àn miǎo wú biān,dié shí mái bēi wèi léi lián。
万顷粒山推不去,翻令沧海变桑田。wàn qǐng lì shān tuī bù qù,fān lìng cāng hǎi biàn sāng tián。