古诗词

雨中

张以宁

历历愁心乱,迢迢客梦长。lì lì chóu xīn luàn,tiáo tiáo kè mèng zhǎng。
春帆江上雨,晓镜鬓边霜。chūn fān jiāng shàng yǔ,xiǎo jìng bìn biān shuāng。
啼鸟云山静,落花溪水香。tí niǎo yún shān jìng,luò huā xī shuǐ xiāng。
家人亦念我,与尔黯相望。jiā rén yì niàn wǒ,yǔ ěr àn xiāng wàng。

张以宁

元明间福建古田人,字志道,学者称翠屏先生。元泰定中,以《春秋》举进士,由黄岩判官进六合知县,坐事免官,滞留江淮十年。后官至翰林侍读学士。明师克元都,复授侍讲学士。洪武三年出使安南,死于返程途中。有《春王正月考》、《翠屏集》。 张以宁的作品>>

猜您喜欢

题海陵石仲铭所藏渊明归隐图

张以宁

昔无刘豫州,隆中老诸葛。xī wú liú yù zhōu,lóng zhōng lǎo zhū gé。
所以陶彭泽,归兴不可遏。suǒ yǐ táo péng zé,guī xīng bù kě è。
凌熇宴功臣,旌旗蔽轇轕。líng hè yàn gōng chén,jīng qí bì jiāo gé。
一壶从杖藜,独视天壤阔。yī hú cóng zhàng lí,dú shì tiān rǎng kuò。
风吹黄金花,南山在我闼。fēng chuī huáng jīn huā,nán shān zài wǒ tà。
萧条蓬门秋,稚子候明发。xiāo tiáo péng mén qiū,zhì zi hòu míng fā。
岂知英雄人,有志不得豁。qǐ zhī yīng xióng rén,yǒu zhì bù dé huō。
高咏荆轲篇,飒然动毛发。gāo yǒng jīng kē piān,sà rán dòng máo fā。

鉴清轩

张以宁

幽居鉴湖上,湖水直到门。yōu jū jiàn hú shàng,hú shuǐ zhí dào mén。
爱彼湖水清,作此湖上轩。ài bǐ hú shuǐ qīng,zuò cǐ hú shàng xuān。
水清可以鉴,皎若玻璃盆。shuǐ qīng kě yǐ jiàn,jiǎo ruò bō lí pén。
轻风蘋末来,万波生微痕。qīng fēng píng mò lái,wàn bō shēng wēi hén。
散乱眉与须,感兹默忘言。sàn luàn méi yǔ xū,gǎn zī mò wàng yán。
端坐鉴此心,澄之在其源。duān zuò jiàn cǐ xīn,chéng zhī zài qí yuán。
微风既不动,止水何由浑。wēi fēng jì bù dòng,zhǐ shuǐ hé yóu hún。
湛然鲵桓渊,照见天地根。zhàn rán ní huán yuān,zhào jiàn tiān dì gēn。
群物芸芸动,中有不动存。qún wù yún yún dòng,zhōng yǒu bù dòng cún。
寄谢轩中人,细与静者论。jì xiè xuān zhōng rén,xì yǔ jìng zhě lùn。

絅斋为张景思总管赋

张以宁

煌煌五色锦,出自天孙机。huáng huáng wǔ sè jǐn,chū zì tiān sūn jī。
河汉濯文彩,云霞光陆离。hé hàn zhuó wén cǎi,yún xiá guāng lù lí。
裁之古刀尺,被服礼所宜。cái zhī gǔ dāo chǐ,bèi fú lǐ suǒ yí。
终焉不自炫,衣褧以尚之。zhōng yān bù zì xuàn,yī jiǒng yǐ shàng zhī。
白贲遵圣训,含章示臣规。bái bēn zūn shèng xùn,hán zhāng shì chén guī。
岂乏美在中,讵求众人知。qǐ fá měi zài zhōng,jù qiú zhòng rén zhī。
问兹谁为欤,君子有令仪。wèn zī shuí wèi yú,jūn zi yǒu lìng yí。
承家世衮绣,保己犹布韦。chéng jiā shì gǔn xiù,bǎo jǐ yóu bù wéi。
盛德讵终閟,天道谅如斯。shèng dé jù zhōng bì,tiān dào liàng rú sī。
善刀用乃完,蕴玉光逾辉。shàn dāo yòng nǎi wán,yùn yù guāng yú huī。
愿言宝昭代,黻我舜裳衣。yuàn yán bǎo zhāo dài,fú wǒ shùn shang yī。

游句容同林景和县尹子尚规登僧伽塔赋

张以宁

嵯峨崇明塔,拔地一千丈。cuó é chóng míng tǎ,bá dì yī qiān zhàng。
我攀青云梯,倏到飞鸟上。wǒ pān qīng yún tī,shū dào fēi niǎo shàng。
微风韵金铎,初日丽银榜。wēi fēng yùn jīn duó,chū rì lì yín bǎng。
维时十月交,叶脱天宇旷。wéi shí shí yuè jiāo,yè tuō tiān yǔ kuàng。
群山东南奔,平川叠波浪。qún shān dōng nán bēn,píng chuān dié bō làng。
云间三茅峰,圜立俨相向。yún jiān sān máo fēng,huán lì yǎn xiāng xiàng。
碧瓦浮鳞鳞,兹邑亦云壮。bì wǎ fú lín lín,zī yì yì yún zhuàng。
鸡鸣四关开,攘攘异得丧。jī míng sì guān kāi,rǎng rǎng yì dé sàng。
塔中宴坐仙,怜汝在尘坱。tǎ zhōng yàn zuò xiān,lián rǔ zài chén yǎng。
古时登临人,今者亦何往。gǔ shí dēng lín rén,jīn zhě yì hé wǎng。
俯观世蜉蝣,仰叹彼龙象。fǔ guān shì fú yóu,yǎng tàn bǐ lóng xiàng。
乃知昆仑巅,可以小穹壤。nǎi zhī kūn lún diān,kě yǐ xiǎo qióng rǎng。
同游皆隽英,超遥寄心赏。tóng yóu jiē juàn yīng,chāo yáo jì xīn shǎng。
霜飙天际来,毛发飒森爽。shuāng biāo tiān jì lái,máo fā sà sēn shuǎng。
太白去千年,吾何独惆怅。tài bái qù qiān nián,wú hé dú chóu chàng。

严州大浪滩

张以宁

东来乱石如山高,长江斗泻湍声豪。dōng lái luàn shí rú shān gāo,zhǎng jiāng dòu xiè tuān shēng háo。
蛟鼍奔走亡其曹,青天白雪扬洪涛。jiāo tuó bēn zǒu wáng qí cáo,qīng tiān bái xuě yáng hóng tāo。
舟子撑杀白木篙,长牵百丈嗟尔劳。zhōu zi chēng shā bái mù gāo,zhǎng qiān bǎi zhàng jiē ěr láo。
侧身赤足如猿猱,舟中行子心忉忉,山木巃嵷杜鹃号。cè shēn chì zú rú yuán náo,zhōu zhōng xíng zi xīn dāo dāo,shān mù lóng sǒng dù juān hào。

分题芜城烟雨送吴原哲教谕

张以宁

芜城路,年去年来自烟雨。wú chéng lù,nián qù nián lái zì yān yǔ。
冉冉春浓湿燕丝,蒙蒙晓暗迷莺树。rǎn rǎn chūn nóng shī yàn sī,méng méng xiǎo àn mí yīng shù。
鲍照愁绝未归来,为画当时断肠赋。bào zhào chóu jué wèi guī lái,wèi huà dāng shí duàn cháng fù。
登高怅望正思君,帆影微茫又东去。dēng gāo chàng wàng zhèng sī jūn,fān yǐng wēi máng yòu dōng qù。

题米元晖山水

张以宁

高堂晓起山水入,古色惨淡神灵集。gāo táng xiǎo qǐ shān shuǐ rù,gǔ sè cǎn dàn shén líng jí。
望中冥冥云气深,只恐春衣坐来湿。wàng zhōng míng míng yún qì shēn,zhǐ kǒng chūn yī zuò lái shī。
江风吹雨百花飞,早晚持竿吾得归。jiāng fēng chuī yǔ bǎi huā fēi,zǎo wǎn chí gān wú dé guī。
身在江南图画里,令人却忆米元晖。shēn zài jiāng nán tú huà lǐ,lìng rén què yì mǐ yuán huī。

题牧牛图

张以宁

返照在高树,归牛度曾坡。fǎn zhào zài gāo shù,guī niú dù céng pō。
一犊牟然赴其母,老牸反顾情何多。yī dú móu rán fù qí mǔ,lǎo zì fǎn gù qíng hé duō。
牧儿见之亦心恻,人间母子当如何,日暮倚门乌尾讹。mù ér jiàn zhī yì xīn cè,rén jiān mǔ zi dāng rú hé,rì mù yǐ mén wū wěi é。

题牧牛图

张以宁

中园有树葵,大田亦多稼。zhōng yuán yǒu shù kuí,dà tián yì duō jià。
牧人急曳牛鼻回,恐尔践之邻父骂。mù rén jí yè niú bí huí,kǒng ěr jiàn zhī lín fù mà。
何时睡起两相忘,吹笛西风柳阴下,青山白日秋潇洒。hé shí shuì qǐ liǎng xiāng wàng,chuī dí xī fēng liǔ yīn xià,qīng shān bái rì qiū xiāo sǎ。

题画山水

张以宁

云渺渺,水依依。yún miǎo miǎo,shuǐ yī yī。
人家春树暗,僧舍夕阳微。rén jiā chūn shù àn,sēng shě xī yáng wēi。
扁舟一叶来何处,定有诗人放鹤归。biǎn zhōu yī yè lái hé chù,dìng yǒu shī rén fàng hè guī。

题画山水

张以宁

烟暝起,雨疏来。yān míng qǐ,yǔ shū lái。
溪树阴都合,岩花湿更开。xī shù yīn dōu hé,yán huā shī gèng kāi。
安得身闲似鸥鸟,尽情飞去复飞回。ān dé shēn xián shì ōu niǎo,jǐn qíng fēi qù fù fēi huí。

题日本僧云山千里图

张以宁

天东日出天西入,万里虬鳞散原隰。tiān dōng rì chū tiān xī rù,wàn lǐ qiú lín sàn yuán xí。
日东之僧度海来,袖里江山云气湿。rì dōng zhī sēng dù hǎi lái,xiù lǐ jiāng shān yún qì shī。
愿乘云气朝帝乡,大千世界观毫芒。yuàn chéng yún qì cháo dì xiāng,dà qiān shì jiè guān háo máng。
却骑黄鹄过三岛,别后扶桑枝叶老。què qí huáng gǔ guò sān dǎo,bié hòu fú sāng zhī yè lǎo。

思归引题王居敬总管宁轩

张以宁

家在永宁中,宦游淮海上。jiā zài yǒng níng zhōng,huàn yóu huái hǎi shàng。
使君作居轩,坐必永宁向。shǐ jūn zuò jū xuān,zuò bì yǒng níng xiàng。
永宁汉时蠡吾国,日出城头太行色。yǒng níng hàn shí lí wú guó,rì chū chéng tóu tài xíng sè。
宅中三槐百尺强,曾是晋公亲手植。zhái zhōng sān huái bǎi chǐ qiáng,céng shì jìn gōng qīn shǒu zhí。
淮海水,遥遥驰,使君紫马黄金羁。huái hǎi shuǐ,yáo yáo chí,shǐ jūn zǐ mǎ huáng jīn jī。
群仙相追佩陆离,琼花璀璨东风枝。qún xiān xiāng zhuī pèi lù lí,qióng huā cuǐ càn dōng fēng zhī。
江南虽乐非吾土,故国河山劳梦思。jiāng nán suī lè fēi wú tǔ,gù guó hé shān láo mèng sī。
思心日夜如春水,流入滹沱无尽时。sī xīn rì yè rú chūn shuǐ,liú rù hū tuó wú jǐn shí。
宁轩之名重桑梓,传子传孙孙复子。níng xuān zhī míng zhòng sāng zǐ,chuán zi chuán sūn sūn fù zi。
独不见班超长望玉门关,千古英雄亦如此。dú bù jiàn bān chāo zhǎng wàng yù mén guān,qiān gǔ yīng xióng yì rú cǐ。

夜饮醉归赠王伯纯是日王得容程子初同饮

张以宁

岁云暮矣客不乐,青雨亭前玩孤鹤。suì yún mù yǐ kè bù lè,qīng yǔ tíng qián wán gū hè。
城头愔愔云下垂,竹外骚骚雪微作。chéng tóu yīn yīn yún xià chuí,zhú wài sāo sāo xuě wēi zuò。
亭中王郎风格奇,爱竹爱雪仍爱诗。tíng zhōng wáng láng fēng gé qí,ài zhú ài xuě réng ài shī。
开尊酒好客更好,坐中王程俱白眉。kāi zūn jiǔ hǎo kè gèng hǎo,zuò zhōng wáng chéng jù bái méi。
红炉照閤生春雾,诗思腾腾天外去。hóng lú zhào gé shēng chūn wù,shī sī téng téng tiān wài qù。
玉姬舞倦回风来,吹倒三山见琼树。yù jī wǔ juàn huí fēng lái,chuī dào sān shān jiàn qióng shù。
马蹄蹴响客归时,留我更尽金屈卮。mǎ tí cù xiǎng kè guī shí,liú wǒ gèng jǐn jīn qū zhī。
尘空只觉乾坤白,饮醉那知宾主谁。chén kōng zhǐ jué qián kūn bái,yǐn zuì nà zhī bīn zhǔ shuí。
坐闻一声两声折,携灯起看竹上雪。zuò wén yī shēng liǎng shēng zhé,xié dēng qǐ kàn zhú shàng xuě。
瑶华翠色森陆离,人影灯光两清绝。yáo huá cuì sè sēn lù lí,rén yǐng dēng guāng liǎng qīng jué。
却归觅纸醉自题,乌啼古寺风凄凄。què guī mì zhǐ zuì zì tí,wū tí gǔ sì fēng qī qī。
明年此夜知何处,兴发还应访剡溪。míng nián cǐ yè zhī hé chù,xīng fā hái yīng fǎng shàn xī。

予别黄岩十又六年谫焉德薄父老当不复记然区区常往来于怀也如晦上人来见语亹亹不能休别又依依不忍释予不知何也赋此以赠

张以宁

朗公相见广陵春,自云家世黄山人。lǎng gōng xiāng jiàn guǎng líng chūn,zì yún jiā shì huáng shān rén。
老夫畴昔黄山客,江海见之情转亲。lǎo fū chóu xī huáng shān kè,jiāng hǎi jiàn zhī qíng zhuǎn qīn。
坡陁石上曾披雪,遍海莲华白于月。pō tuó shí shàng céng pī xuě,biàn hǎi lián huá bái yú yuè。
新诗句句斗清妍,高诵长风动疏樾。xīn shī jù jù dòu qīng yán,gāo sòng zhǎng fēng dòng shū yuè。
清晨言别索题诗,我衰诗减黄山时。qīng chén yán bié suǒ tí shī,wǒ shuāi shī jiǎn huáng shān shí。
春潮日夕海门去,归报山中尝旧知。chūn cháo rì xī hǎi mén qù,guī bào shān zhōng cháng jiù zhī。