古诗词

霍觉商父子四人死难二首

释函是

生平多慷慨,死国在儒林。shēng píng duō kāng kǎi,sǐ guó zài rú lín。
父子情偏重,君臣义独深。fù zi qíng piān zhòng,jūn chén yì dú shēn。
碧潭今日事,明月古人心。bì tán jīn rì shì,míng yuè gǔ rén xīn。
俯仰堪谁语,一堂玄对森。fǔ yǎng kān shuí yǔ,yī táng xuán duì sēn。

释函是

函是,字丽中,别字天然,号丹霞老人。本姓曾,名起莘。番禺人。年十七补诸生,与里人梁朝钟、黎遂球、罗宾王、陈学佺辈,并以高才纵谈时事,举明思宗崇祯六年(一六三三)乡试第二。会试不第,谒僧道独于庐山,祝发于归宗寺。既返广州,主法诃林。明亡,徙番禺雷峰,创建海云寺,举家事佛。孤臣节士,皈依者众。历主福州长庆、庐山归宗,及海幢、华首、丹霞、介庵诸刹,晚年主法雷峰。著有《瞎堂诗集》等。清陈伯陶编《胜朝粤东遗民录》卷四有传。 释函是的作品>>

猜您喜欢

读大唐西域记十三首

释函是

世无转轮王,赡部有四主。shì wú zhuǎn lún wáng,shàn bù yǒu sì zhǔ。
人主南面尊,上下中规矩。rén zhǔ nán miàn zūn,shàng xià zhōng guī jǔ。
象主清心累,声教流东土。xiàng zhǔ qīng xīn lèi,shēng jiào liú dōng tǔ。
刑名所勿逮,可以翼周鲁。xíng míng suǒ wù dǎi,kě yǐ yì zhōu lǔ。
贞淫通三世,功高于伯禹。zhēn yín tōng sān shì,gōng gāo yú bó yǔ。
生当仁义邦,复饮五天乳。shēng dāng rén yì bāng,fù yǐn wǔ tiān rǔ。
一苇从西航,儿孙安足数。yī wěi cóng xī háng,ér sūn ān zú shù。
努力同斯人,毋宁负前古。nǔ lì tóng sī rén,wú níng fù qián gǔ。

读大唐西域记十三首

释函是

屈支有明王,崇道事黄发。qū zhī yǒu míng wáng,chóng dào shì huáng fā。
游览历遐方,爰用访奇迹。yóu lǎn lì xiá fāng,yuán yòng fǎng qí jì。
监国属懿弟,谊重将安适。jiān guó shǔ yì dì,yì zhòng jiāng ān shì。
割势封金函,丐俟驾旋发。gē shì fēng jīn hán,gài qí jià xuán fā。
厥后成搆祸,因兹竟获白。jué hòu chéng gòu huò,yīn zī jìng huò bái。
亲爱日以隆,出入排庭阙。qīn ài rì yǐ lóng,chū rù pái tíng quē。
路逢五百牛,刑腐在旦夕。lù féng wǔ bǎi niú,xíng fǔ zài dàn xī。
自念形体亏,宿业不可谪。zì niàn xíng tǐ kuī,sù yè bù kě zhé。
竭赀解牛厄,愿藉慈善格。jié zī jiě niú è,yuàn jí cí shàn gé。
形体乃复具,始以辞宫掖。xíng tǐ nǎi fù jù,shǐ yǐ cí gōng yē。
王闻叹奇哉,厚宠旌其阀。wáng wén tàn qí zāi,hòu chǒng jīng qí fá。
仁智良不诬,设心当在昔。rén zhì liáng bù wū,shè xīn dāng zài xī。

读大唐西域记十三首

释函是

将夕云霞变,玄景忽已灭。jiāng xī yún xiá biàn,xuán jǐng hū yǐ miè。
中宵霁光风,薄曙春寒冽。zhōng xiāo jì guāng fēng,báo shǔ chūn hán liè。
境迁情屡易,识纷智乃汨。jìng qiān qíng lǚ yì,shí fēn zhì nǎi mì。
文句竞华质,高明神理滑。wén jù jìng huá zhì,gāo míng shén lǐ huá。
见闻遗所知,焉得心路绝。jiàn wén yí suǒ zhī,yān dé xīn lù jué。
展转名义兴,玄解肆分别。zhǎn zhuǎn míng yì xīng,xuán jiě sì fēn bié。
谁作声明论,今日何曾劣。shuí zuò shēng míng lùn,jīn rì hé céng liè。
童稚匪他人,只昧当年说。tóng zhì fěi tā rén,zhǐ mèi dāng nián shuō。
五百阿罗汉,豁然成超越。wǔ bǎi ā luó hàn,huō rán chéng chāo yuè。
迦匿弥罗时,仿佛枯树穴。jiā nì mí luó shí,fǎng fú kū shù xué。
莫倚渊镜微,皓首不能决。mò yǐ yuān jìng wēi,hào shǒu bù néng jué。

读大唐西域记十三首

释函是

睹史多上人,大庵没罗心。dǔ shǐ duō shàng rén,dà ān méi luó xīn。
未断铦刀舌,善来莲花身。wèi duàn xiān dāo shé,shàn lái lián huā shēn。
三年不相报,六月下阶庭。sān nián bù xiāng bào,liù yuè xià jiē tíng。
相好不可言,妙音谁与闻。xiāng hǎo bù kě yán,miào yīn shuí yǔ wén。
一人乃多形,一心乃多因。yī rén nǎi duō xíng,yī xīn nǎi duō yīn。
多形人岂幻,多因心自真。duō xíng rén qǐ huàn,duō yīn xīn zì zhēn。
先后俱不到,春风吹蚤林。xiān hòu jù bù dào,chūn fēng chuī zǎo lín。
万木一时茂,天上亦成阴。wàn mù yī shí mào,tiān shàng yì chéng yīn。

读大唐西域记十三首

释函是

作善乘权贵,权贵岂能长。zuò shàn chéng quán guì,quán guì qǐ néng zhǎng。
展布不及时,徘徊徒心伤。zhǎn bù bù jí shí,pái huái tú xīn shāng。
一赡部洲主,半阿摩洛王。yī shàn bù zhōu zhǔ,bàn ā mó luò wáng。
积宝非己有,力弱心乃彊。jī bǎo fēi jǐ yǒu,lì ruò xīn nǎi jiàng。
此是最后施,施心安可忘。cǐ shì zuì hòu shī,shī xīn ān kě wàng。
铁轮威已尽,鸡园羹独香。tiě lún wēi yǐ jǐn,jī yuán gēng dú xiāng。
巍巍窣堵坡,日月摇恩光。wēi wēi sū dǔ pō,rì yuè yáo ēn guāng。

读大唐西域记十三首

释函是

印度毕钵罗,空劫来迢迢。yìn dù bì bō luó,kōng jié lái tiáo tiáo。
茎叶青且翠,冬夏恒不凋。jīng yè qīng qiě cuì,dōng xià héng bù diāo。
中有千圣座,下极金刚牢。zhōng yǒu qiān shèng zuò,xià jí jīn gāng láo。
大地悉震动,此处无倾摇。dà dì xī zhèn dòng,cǐ chù wú qīng yáo。
伐树不留根,枝柯就焚烧。fá shù bù liú gēn,zhī kē jiù fén shāo。
烟燄尚未静,火中仍参霄。yān yàn shàng wèi jìng,huǒ zhōng réng cān xiāo。
人天安足护,灵株终条条。rén tiān ān zú hù,líng zhū zhōng tiáo tiáo。
欣厌各自为,培覆空徒劳。xīn yàn gè zì wèi,péi fù kōng tú láo。

读大唐西域记十三首

释函是

尼连林外池,香象侍母处。ní lián lín wài chí,xiāng xiàng shì mǔ chù。
采藕汲清泉,于世复何与。cǎi ǒu jí qīng quán,yú shì fù hé yǔ。
林外有人声,彷徨悲失路。lín wài yǒu rén shēng,páng huáng bēi shī lù。
象导人以归,人指象往捕。xiàng dǎo rén yǐ guī,rén zhǐ xiàng wǎng bǔ。
岂待两臂落,方知鬼神怒。qǐ dài liǎng bì luò,fāng zhī guǐ shén nù。
幽厄本自甘,盲母谁为哺。yōu è běn zì gān,máng mǔ shuí wèi bǔ。
仁王自有心,上帝日临汝。rén wáng zì yǒu xīn,shàng dì rì lín rǔ。
名利终当尽,此心安可负。míng lì zhōng dāng jǐn,cǐ xīn ān kě fù。

读大唐西域记十三首

释函是

屈屈吒播陀,三峰挺绝崿。qū qū zhā bō tuó,sān fēng tǐng jué è。
尊者迦叶波,受嘱于中托。zūn zhě jiā yè bō,shòu zhǔ yú zhōng tuō。
捧持金缕衣,敬候慈氏作。pěng chí jīn lǚ yī,jìng hòu cí shì zuò。
三会法已周,憍慢当谁药。sān huì fǎ yǐ zhōu,jiāo màn dāng shuí yào。
登高一弹指,山开见无学。dēng gāo yī dàn zhǐ,shān kāi jiàn wú xué。
授衣仍致辞,先后无二觉。shòu yī réng zhì cí,xiān hòu wú èr jué。
乔木映丹厓,白云迷归鹤。qiáo mù yìng dān yá,bái yún mí guī hè。
灵鹫尚俨然,岁岁花荣落。líng jiù shàng yǎn rán,suì suì huā róng luò。

读大唐西域记十三首

释函是

帝释窟之东,渐教昧随机。dì shì kū zhī dōng,jiàn jiào mèi suí jī。
三净安得常,仰见群雁飞。sān jìng ān dé cháng,yǎng jiàn qún yàn fēi。
诒言众食乏,应声投身遗。yí yán zhòng shí fá,yīng shēng tóu shēn yí。
悲感动见闻,执情终以移。bēi gǎn dòng jiàn wén,zhí qíng zhōng yǐ yí。
人岂不如鸟,圣化良有时。rén qǐ bù rú niǎo,shèng huà liáng yǒu shí。
至今窣堵坡,照耀同吾师。zhì jīn sū dǔ pō,zhào yào tóng wú shī。

读大唐西域记十三首

释函是

网罟不可设,匪但戕群生。wǎng gǔ bù kě shè,fěi dàn qiāng qún shēng。
禽鱼多异迹,隐显难以明。qín yú duō yì jì,yǐn xiǎn nán yǐ míng。
大鸽济罗者,乃是金仙身。dà gē jì luó zhě,nǎi shì jīn xiān shēn。
深慈聊尔尔,所矢终何心。shēn cí liáo ěr ěr,suǒ shǐ zhōng hé xīn。
仁暴性靡常,迁延宁至今。rén bào xìng mí cháng,qiān yán níng zhì jīn。

读大唐西域记十三首

释函是

孤山竟何在,郁郁青树林。gū shān jìng hé zài,yù yù qīng shù lín。
名花间清流,被壑注层岑。míng huā jiān qīng liú,bèi hè zhù céng cén。
炜煌金阙迥,坐列多精灵。wěi huáng jīn quē jiǒng,zuò liè duō jīng líng。
中间擎莲台,琅琅海潮音。zhōng jiān qíng lián tái,láng láng hǎi cháo yīn。
机感当所求,像外如有神。jī gǎn dāng suǒ qiú,xiàng wài rú yǒu shén。
予言尽大地,一境无二人。yǔ yán jǐn dà dì,yī jìng wú èr rén。
昏蔽落尘网,万象随心形。hūn bì luò chén wǎng,wàn xiàng suí xīn xíng。
不见僧伽王,目前成异因。bù jiàn sēng gā wáng,mù qián chéng yì yīn。
晨起揽清镜,忽然空其身。chén qǐ lǎn qīng jìng,hū rán kōng qí shēn。
遍睹皆多罗,草木四山春。biàn dǔ jiē duō luó,cǎo mù sì shān chūn。
上有天华冠,赫赫威光迎。shàng yǒu tiān huá guān,hè hè wēi guāng yíng。
图访至摩竭,镜里曾亲临。tú fǎng zhì mó jié,jìng lǐ céng qīn lín。
此岂夙所构,因事聊以明。cǐ qǐ sù suǒ gòu,yīn shì liáo yǐ míng。

读大唐西域记十三首

释函是

维人与兽交,乃以产凶逆。wéi rén yǔ shòu jiāo,nǎi yǐ chǎn xiōng nì。
不信凶逆徒,亦从人类获。bù xìn xiōng nì tú,yì cóng rén lèi huò。
怪哉狮子父,慈心终勿革。guài zāi shī zi fù,cí xīn zhōng wù gé。
威宁踞长林,万骑尽辟易。wēi níng jù zhǎng lín,wàn qí jǐn pì yì。
一子当其前,哮吼忽已歇。yī zi dāng qí qián,xiāo hǒu hū yǐ xiē。
剚刃入怀中,忍痛竟至殁。zì rèn rù huái zhōng,rěn tòng jìng zhì mò。
世人谓之痴,我谓慈无别。shì rén wèi zhī chī,wǒ wèi cí wú bié。
天下皆吾子,覆载及穷发。tiān xià jiē wú zi,fù zài jí qióng fā。

读大唐西域记十三首

释函是

宝洲多美色,可以倾人国。bǎo zhōu duō měi sè,kě yǐ qīng rén guó。
维有僧伽罗,庶几祛此惑。wéi yǒu sēng gā luó,shù jǐ qū cǐ huò。
大海何茫茫,谁执天马鬣。dà hǎi hé máng máng,shuí zhí tiān mǎ liè。
骧腾云路中,回顾即淹没。xiāng téng yún lù zhōng,huí gù jí yān méi。
妖媚岂不工,降心吾有诀。yāo mèi qǐ bù gōng,jiàng xīn wú yǒu jué。
哀哉五百人,湎淟终难脱。āi zāi wǔ bǎi rén,miǎn tiǎn zhōng nán tuō。
延祸及宫庭,贵贱同湮没。yán huò jí gōng tíng,guì jiàn tóng yān méi。
悠悠古自今,内外须明哲。yōu yōu gǔ zì jīn,nèi wài xū míng zhé。

悼大牛

释函是

之子解尘网,相将十五年。zhī zi jiě chén wǎng,xiāng jiāng shí wǔ nián。
五年予在匡,十年归佛山。wǔ nián yǔ zài kuāng,shí nián guī fú shān。
适值分卫时,相见江流间。shì zhí fēn wèi shí,xiāng jiàn jiāng liú jiān。
为众忘疲劳,精神泽癯颜。wèi zhòng wàng pí láo,jīng shén zé qú yán。
转盼曾几何,须鬓蚤已斑。zhuǎn pàn céng jǐ hé,xū bìn zǎo yǐ bān。
客春中深寒,半月不得眠。kè chūn zhōng shēn hán,bàn yuè bù dé mián。
愿言病既瘳,长揖陌与阡。yuàn yán bìng jì chōu,zhǎng yī mò yǔ qiān。
欲返尔形神,侍我巾瓶前。yù fǎn ěr xíng shén,shì wǒ jīn píng qián。
彊饭始两旬,辄闻随人缘。jiàng fàn shǐ liǎng xún,zhé wén suí rén yuán。
菩提萨埵心,岂肯图自安。pú tí sà duǒ xīn,qǐ kěn tú zì ān。
忆我入丹山,再睹阳雁翩。yì wǒ rù dān shān,zài dǔ yáng yàn piān。
偶逢旧山人,方知竟淹然。ǒu féng jiù shān rén,fāng zhī jìng yān rán。
生死安可逃,形魄伤云烟。shēng sǐ ān kě táo,xíng pò shāng yún yān。
觉海空茫茫,静观徒往旋。jué hǎi kōng máng máng,jìng guān tú wǎng xuán。
谁当谙水脉,安流泛晴川。shuí dāng ān shuǐ mài,ān liú fàn qíng chuān。

秋夜谣

释函是

万里无片云,青霄非所择。wàn lǐ wú piàn yún,qīng xiāo fēi suǒ zé。
今古一同然,当秋显精色。jīn gǔ yī tóng rán,dāng qiū xiǎn jīng sè。
归鸟空中真,流星界天石。guī niǎo kōng zhōng zhēn,liú xīng jiè tiān shí。
湖水入孤帆,水中天更碧。hú shuǐ rù gū fān,shuǐ zhōng tiān gèng bì。
遥光射群峦,万木生寒栗。yáo guāng shè qún luán,wàn mù shēng hán lì。
俯仰失从来,敛襟恣吾适。fǔ yǎng shī cóng lái,liǎn jīn zì wú shì。