古诗词

题东坡画竹

释函是

尘垢满天地,此君清欲狂。chén gòu mǎn tiān dì,cǐ jūn qīng yù kuáng。
浓烟生素绢,薄荫到绳床。nóng yān shēng sù juàn,báo yīn dào shéng chuáng。
覆我真难待,披人似亦凉。fù wǒ zhēn nán dài,pī rén shì yì liáng。
东坡千古意,相对共茫茫。dōng pō qiān gǔ yì,xiāng duì gòng máng máng。

释函是

函是,字丽中,别字天然,号丹霞老人。本姓曾,名起莘。番禺人。年十七补诸生,与里人梁朝钟、黎遂球、罗宾王、陈学佺辈,并以高才纵谈时事,举明思宗崇祯六年(一六三三)乡试第二。会试不第,谒僧道独于庐山,祝发于归宗寺。既返广州,主法诃林。明亡,徙番禺雷峰,创建海云寺,举家事佛。孤臣节士,皈依者众。历主福州长庆、庐山归宗,及海幢、华首、丹霞、介庵诸刹,晚年主法雷峰。著有《瞎堂诗集》等。清陈伯陶编《胜朝粤东遗民录》卷四有传。 释函是的作品>>

猜您喜欢

归宗山籁一百四首

释函是

山食只粗粝,怜予谢少年。shān shí zhǐ cū lì,lián yǔ xiè shǎo nián。
岂当为苦节,贫贱得安禅。qǐ dāng wèi kǔ jié,pín jiàn dé ān chán。
多病偏宜澹,无缘但听天。duō bìng piān yí dàn,wú yuán dàn tīng tiān。
相从忘岁月,始觉及门贤。xiāng cóng wàng suì yuè,shǐ jué jí mén xián。

归宗山籁一百四首

释函是

兴来谭往事,相逐过西溪。xīng lái tán wǎng shì,xiāng zhú guò xī xī。
解意忘前后,因人有笑啼。jiě yì wàng qián hòu,yīn rén yǒu xiào tí。
语諠山岳静,树远夕阳低。yǔ xuān shān yuè jìng,shù yuǎn xī yáng dī。
微月挂檐隙,回途尚不迷。wēi yuè guà yán xì,huí tú shàng bù mí。

归宗山籁一百四首

释函是

故山几日别,临崖一指间。gù shān jǐ rì bié,lín yá yī zhǐ jiān。
依然丹岫月,只度大庾关。yī rán dān xiù yuè,zhǐ dù dà yǔ guān。
饮水知源远,耕田傍寺闲。yǐn shuǐ zhī yuán yuǎn,gēng tián bàng sì xián。
老年筋力少,不敢畏痴顽。lǎo nián jīn lì shǎo,bù gǎn wèi chī wán。

归宗山籁一百四首

释函是

院后遗残屋,吾师旧掩关。yuàn hòu yí cán wū,wú shī jiù yǎn guān。
湖光先日照,塔影驻云间。hú guāng xiān rì zhào,tǎ yǐng zhù yún jiān。
对此无馀说,只应时往还。duì cǐ wú yú shuō,zhǐ yīng shí wǎng hái。
且教■子住,予欲老投闲。qiě jiào zi zhù,yǔ yù lǎo tóu xián。

归宗山籁一百四首

释函是

理策随身去,行行过石桥。lǐ cè suí shēn qù,xíng xíng guò shí qiáo。
夕阳悬树杪,山犬吠藤条。xī yáng xuán shù miǎo,shān quǎn fèi téng tiáo。
认得灵溪路,曾无道士招。rèn dé líng xī lù,céng wú dào shì zhāo。
玄关予亦透,但不上青霄。xuán guān yǔ yì tòu,dàn bù shàng qīng xiāo。

归宗山籁一百四首

释函是

独唳不堪闻,孤松影到曛。dú lì bù kān wén,gū sōng yǐng dào xūn。
落虹摇浅濑,归犊出深云。luò hóng yáo qiǎn lài,guī dú chū shēn yún。
顾我当奚似,于人何可云。gù wǒ dāng xī shì,yú rén hé kě yún。
古来多显达,垒垒见高坟。gǔ lái duō xiǎn dá,lěi lěi jiàn gāo fén。

归宗山籁一百四首

释函是

身在难忘世,机停始见山。shēn zài nán wàng shì,jī tíng shǐ jiàn shān。
龟蛇知雨至,鸿雁及春还。guī shé zhī yǔ zhì,hóng yàn jí chūn hái。
月出胸怀爽,霜飞道路艰。yuè chū xiōng huái shuǎng,shuāng fēi dào lù jiān。
层峦与孤屿,能得几人闲。céng luán yǔ gū yǔ,néng dé jǐ rén xián。

归宗山籁一百四首

释函是

目前谁是客,梦里悟多身。mù qián shuí shì kè,mèng lǐ wù duō shēn。
莫辨客中主,宁知身外人。mò biàn kè zhōng zhǔ,níng zhī shēn wài rén。
西风飘一叶,万木敛三春。xī fēng piāo yī yè,wàn mù liǎn sān chūn。
启我惟秋色,优游林下真。qǐ wǒ wéi qiū sè,yōu yóu lín xià zhēn。

归宗山籁一百四首

释函是

尽言黄独美,难得白云横。jǐn yán huáng dú měi,nán dé bái yún héng。
岂是一生事,都酬旷劫情。qǐ shì yī shēng shì,dōu chóu kuàng jié qíng。
钟敲霜叶落,雁叫碧潭惊。zhōng qiāo shuāng yè luò,yàn jiào bì tán jīng。
不了目前意,空怜道者名。bù le mù qián yì,kōng lián dào zhě míng。

归宗山籁一百四首

释函是

密树连云暗,残荷杂草香。mì shù lián yún àn,cán hé zá cǎo xiāng。
心孤寄水月,年迈历秋霜。xīn gū jì shuǐ yuè,nián mài lì qiū shuāng。
世有高僧传,人无辟谷方。shì yǒu gāo sēng chuán,rén wú pì gǔ fāng。
方知林下士,多半为闲忙。fāng zhī lín xià shì,duō bàn wèi xián máng。

归宗山籁一百四首

释函是

群岫当轩入,寒泉到枕边。qún xiù dāng xuān rù,hán quán dào zhěn biān。
何须更举足,只在此中眠。hé xū gèng jǔ zú,zhǐ zài cǐ zhōng mián。
睹影日中鸟,闻声梦里蝉。dǔ yǐng rì zhōng niǎo,wén shēng mèng lǐ chán。
萧条自岑寂,莫与懒人传。xiāo tiáo zì cén jì,mò yǔ lǎn rén chuán。

归宗山籁一百四首

释函是

黄叶纷纷坠,白云片片飞。huáng yè fēn fēn zhuì,bái yún piàn piàn fēi。
只闻辞社燕,不见捣寒衣。zhǐ wén cí shè yàn,bù jiàn dǎo hán yī。
世故山城远,清秋霜露微。shì gù shān chéng yuǎn,qīng qiū shuāng lù wēi。
野人无感激,寂寞掩柴扉。yě rén wú gǎn jī,jì mò yǎn chái fēi。

归宗山籁一百四首

释函是

三日松风生,五天檐雨声。sān rì sōng fēng shēng,wǔ tiān yán yǔ shēng。
此时大麦熟,秋谷仓箱盈。cǐ shí dà mài shú,qiū gǔ cāng xiāng yíng。
荒后人心约,安贫势利轻。huāng hòu rén xīn yuē,ān pín shì lì qīng。
世间与世外,何事不相成。shì jiān yǔ shì wài,hé shì bù xiāng chéng。

归宗山籁一百四首

释函是

秋原怀远踪,想像正无穷。qiū yuán huái yuǎn zōng,xiǎng xiàng zhèng wú qióng。
问路草初白,遥山叶欲红。wèn lù cǎo chū bái,yáo shān yè yù hóng。
销磨云水里,俯仰客情中。xiāo mó yún shuǐ lǐ,fǔ yǎng kè qíng zhōng。
洒拂禅房静,还家听塞鸿。sǎ fú chán fáng jìng,hái jiā tīng sāi hóng。

归宗山籁一百四首

释函是

一觉开门出,月明才四更。yī jué kāi mén chū,yuè míng cái sì gèng。
江流浮夜色,石濑引秋声。jiāng liú fú yè sè,shí lài yǐn qiū shēng。
敛听忽何有,冥心合太清。liǎn tīng hū hé yǒu,míng xīn hé tài qīng。
谁当更复忆,不可号无名。shuí dāng gèng fù yì,bù kě hào wú míng。