古诗词

闻雁怀阿字

释函是

塞雁几时发,羁人来未曾。sāi yàn jǐ shí fā,jī rén lái wèi céng。
归期看已过,计日尚相应。guī qī kàn yǐ guò,jì rì shàng xiāng yīng。
年迈悲穷子,薪传愧五灯。nián mài bēi qióng zi,xīn chuán kuì wǔ dēng。
举头唯见月,何以慰山僧。jǔ tóu wéi jiàn yuè,hé yǐ wèi shān sēng。

释函是

函是,字丽中,别字天然,号丹霞老人。本姓曾,名起莘。番禺人。年十七补诸生,与里人梁朝钟、黎遂球、罗宾王、陈学佺辈,并以高才纵谈时事,举明思宗崇祯六年(一六三三)乡试第二。会试不第,谒僧道独于庐山,祝发于归宗寺。既返广州,主法诃林。明亡,徙番禺雷峰,创建海云寺,举家事佛。孤臣节士,皈依者众。历主福州长庆、庐山归宗,及海幢、华首、丹霞、介庵诸刹,晚年主法雷峰。著有《瞎堂诗集》等。清陈伯陶编《胜朝粤东遗民录》卷四有传。 释函是的作品>>

猜您喜欢

咏史十二首

释函是

嬴秦溯颛顼,实肇诸大费。yíng qín sù zhuān xū,shí zhào zhū dà fèi。
治水锡皂游,贻尔大厥嗣。zhì shuǐ xī zào yóu,yí ěr dà jué sì。
勤周肆封爵,赐之岐西地。qín zhōu sì fēng jué,cì zhī qí xī dì。
陈宝得其雄,将无为秦始。chén bǎo dé qí xióng,jiāng wú wèi qín shǐ。
食马三百人,岂直当世利。shí mǎ sān bǎi rén,qǐ zhí dāng shì lì。
种德被子孙,威加殄尔类。zhǒng dé bèi zi sūn,wēi jiā tiǎn ěr lèi。
隆功德所乘,德薄功难再。lóng gōng dé suǒ chéng,dé báo gōng nán zài。
并一古帝无,六王不足毙。bìng yī gǔ dì wú,liù wáng bù zú bì。
咸阳兵可销,阿房复渡渭。xián yáng bīng kě xiāo,ā fáng fù dù wèi。
杀旁绝人知,坑儒塞巷议。shā páng jué rén zhī,kēng rú sāi xiàng yì。
诗书竟何仇,揭竿岂文字。shī shū jìng hé chóu,jiē gān qǐ wén zì。
皇帝传万年,山鬼知一岁。huáng dì chuán wàn nián,shān guǐ zhī yī suì。
陈胜奋臂呼,万国诸侯至。chén shèng fèn bì hū,wàn guó zhū hóu zhì。
功成不务德,天命安可系。gōng chéng bù wù dé,tiān mìng ān kě xì。

咏史十二首

释函是

天下自归仁,乘敝易见泽。tiān xià zì guī rén,chéng bì yì jiàn zé。
长者人共推,况有西楚霸。zhǎng zhě rén gòng tuī,kuàng yǒu xī chǔ bà。
雄兵号百万,瞋叱皆辟易。xióng bīng hào bǎi wàn,chēn chì jiē pì yì。
背关杀义主,遂为帝王藉。bèi guān shā yì zhǔ,suì wèi dì wáng jí。
神龙排九霄,风云生羽翮。shén lóng pái jiǔ xiāo,fēng yún shēng yǔ hé。
一败彭城东,折木扬沙石。yī bài péng chéng dōng,zhé mù yáng shā shí。
再出荥阳西,黄屋回剑戟。zài chū xíng yáng xī,huáng wū huí jiàn jǐ。
残暴人天厌,子惠一当百。cán bào rén tiān yàn,zi huì yī dāng bǎi。
吕公识微贱,老妪安足覈。lǚ gōng shí wēi jiàn,lǎo yù ān zú hé。
君子慎幽邈,小人怀显谪。jūn zi shèn yōu miǎo,xiǎo rén huái xiǎn zhé。
迩可远在兹,上帝日临赫。ěr kě yuǎn zài zī,shàng dì rì lín hè。
英雄各自为,委身矜一掷。yīng xióng gè zì wèi,wěi shēn jīn yī zhì。
若无良与平,东西决晨夕。ruò wú liáng yǔ píng,dōng xī jué chén xī。
鸿沟限天堑,龙蛇异窟宅。hóng gōu xiàn tiān qiàn,lóng shé yì kū zhái。
五年起布衣,成败争毫发。wǔ nián qǐ bù yī,chéng bài zhēng háo fā。
所信维穹苍,穹苍不可绎。suǒ xìn wéi qióng cāng,qióng cāng bù kě yì。
抚时崇明德,天心在咫尺。fǔ shí chóng míng dé,tiān xīn zài zhǐ chǐ。

咏史十二首

释函是

天子起稼穑,卖谷布兵弩。tiān zi qǐ jià sè,mài gǔ bù bīng nǔ。
谨厚亦复为,子弟乃安堵。jǐn hòu yì fù wèi,zi dì nǎi ān dǔ。
美髯刘将军,大敌猛如虎。měi rán liú jiāng jūn,dà dí měng rú hǔ。
三千乘锐奔,百万成尘土。sān qiān chéng ruì bēn,bǎi wàn chéng chén tǔ。
雷雨溢滍川,溺死安足数。léi yǔ yì zhì chuān,nì sǐ ān zú shù。
功成失伯兄,引过不敢语。gōng chéng shī bó xiōng,yǐn guò bù gǎn yǔ。
三辅喜东迎,汉官今复睹。sān fǔ xǐ dōng yíng,hàn guān jīn fù dǔ。
晨夜趣南辕,几为传吏虏。chén yè qù nán yuán,jǐ wèi chuán lì lǔ。
兼行犯雪霜,惶惑不知所。jiān xíng fàn xuě shuāng,huáng huò bù zhī suǒ。
冰合滹沱河,乃有白衣父。bīng hé hū tuó hé,nǎi yǒu bái yī fù。
邯郸拔其城,焚谤安行伍。hán dān bá qí chéng,fén bàng ān xíng wǔ。
萧王推赤心,铜马获真主。xiāo wáng tuī chì xīn,tóng mǎ huò zhēn zhǔ。
短兵接高厈,突骑胡相距。duǎn bīng jiē gāo hǎn,tū qí hú xiāng jù。
南郭千秋亭,正位顺群伫。nán guō qiān qiū tíng,zhèng wèi shùn qún zhù。
大宝归仁人,万灵赖依怙。dà bǎo guī rén rén,wàn líng lài yī hù。
抚我谁当仇,元吉自天祐。fǔ wǒ shuí dāng chóu,yuán jí zì tiān yòu。

咏史十二首

释函是

天命邈难谌,仁暴恒相持。tiān mìng miǎo nán chén,rén bào héng xiāng chí。
汉室至桓灵,国祚亦孔衰。hàn shì zhì huán líng,guó zuò yì kǒng shuāi。
既生刘豫州,又生操与丕。jì shēng liú yù zhōu,yòu shēng cāo yǔ pī。
挟主令天下,荀郭多从之。xié zhǔ lìng tiān xià,xún guō duō cóng zhī。
维我与使君,英鉴谁当欺。wéi wǒ yǔ shǐ jūn,yīng jiàn shuí dāng qī。
不可与争锋,卧龙犹守雌。bù kě yǔ zhēng fēng,wò lóng yóu shǒu cí。
运会倘默定,鞅掌欲何为。yùn huì tǎng mò dìng,yāng zhǎng yù hé wèi。
仁人之用心,尽瘁以死期。rén rén zhī yòng xīn,jǐn cuì yǐ sǐ qī。
连营七百里,尝为此辈嗤。lián yíng qī bǎi lǐ,cháng wèi cǐ bèi chī。
孝直即不死,骨肉终难移。xiào zhí jí bù sǐ,gǔ ròu zhōng nán yí。
丞相真天威,南人无所施。chéng xiāng zhēn tiān wēi,nán rén wú suǒ shī。
魏延不可用,岂故从坦夷。wèi yán bù kě yòng,qǐ gù cóng tǎn yí。
竟出五丈原,仲达安足窥。jìng chū wǔ zhàng yuán,zhòng dá ān zú kuī。
有道未必昌,古今长叹咨。yǒu dào wèi bì chāng,gǔ jīn zhǎng tàn zī。
奸雄亦有成,圣哲能无疑。jiān xióng yì yǒu chéng,shèng zhé néng wú yí。
曷求所从来,毋为昧当时。hé qiú suǒ cóng lái,wú wèi mèi dāng shí。

咏史十二首

释函是

治世耻言功,拨乱难为德。zhì shì chǐ yán gōng,bō luàn nán wèi dé。
周公安足类,国史从来直。zhōu gōng ān zú lèi,guó shǐ cóng lái zhí。
考古至隋终,掩卷长太息。kǎo gǔ zhì suí zhōng,yǎn juǎn zhǎng tài xī。
江都不可留,群盗势孔亟。jiāng dōu bù kě liú,qún dào shì kǒng jí。
神速趣关中,柴师会渭北。shén sù qù guān zhōng,chái shī huì wèi běi。
贤谋揖军日,一见如旧识。xián móu yī jūn rì,yī jiàn rú jiù shí。
骁雄摄英主,不疑怀敬德。xiāo xióng shè yīng zhǔ,bù yí huái jìng dé。
大业率由谁,而乃论嫡立。dà yè lǜ yóu shuí,ér nǎi lùn dí lì。
功薄图自固,嫌忌反成侧。gōng báo tú zì gù,xián jì fǎn chéng cè。
人事上应天,秦分太白出。rén shì shàng yīng tiān,qín fēn tài bái chū。
骑虎竟何从,六月之四日。qí hǔ jìng hé cóng,liù yuè zhī sì rì。
诸子尚复有,哽咽终无及。zhū zi shàng fù yǒu,gěng yàn zhōng wú jí。
泽被在天下,万世悲其质。zé bèi zài tiān xià,wàn shì bēi qí zhì。
贫贱无伤心,崇高多险仄。pín jiàn wú shāng xīn,chóng gāo duō xiǎn zè。
勿生帝王家,此语堪涕泣。wù shēng dì wáng jiā,cǐ yǔ kān tì qì。

咏史十二首

释函是

捡点作天子,天命不可违。jiǎn diǎn zuò tiān zi,tiān mìng bù kě wéi。
黄袍竟加身,人心奚所私。huáng páo jìng jiā shēn,rén xīn xī suǒ sī。
惭负若之何,清夜终难欺。cán fù ruò zhī hé,qīng yè zhōng nán qī。
试以询仁后,处此宜胡为。shì yǐ xún rén hòu,chù cǐ yí hú wèi。
干戈将揖让,遂古良有之。gàn gē jiāng yī ràng,suì gǔ liáng yǒu zhī。
百姓讵勿恤,残虐当歼夷。bǎi xìng jù wù xù,cán nüè dāng jiān yí。
事类乖中情,君子之所非。shì lèi guāi zhōng qíng,jūn zi zhī suǒ fēi。
幼主岂独夫,恩遇匪丛疑。yòu zhǔ qǐ dú fū,ēn yù fěi cóng yí。
姬公苟莫恃,孺子谁与归。jī gōng gǒu mò shì,rú zi shuí yǔ guī。
申菽其不芳,粪壤以充帷。shēn shū qí bù fāng,fèn rǎng yǐ chōng wéi。
沧溟胡宁枯,昆仑胡为移。cāng míng hú níng kū,kūn lún hú wèi yí。
荃蕙化为茅,久旷安足知。quán huì huà wèi máo,jiǔ kuàng ān zú zhī。
赵氏一块肉,三百以为期。zhào shì yī kuài ròu,sān bǎi yǐ wèi qī。

咏史十二首

释函是

微子竟何去,朝鲜闻鹁鸠。wēi zi jìng hé qù,cháo xiān wén bó jiū。
箕子托佯狂,为人画九畴。jī zi tuō yáng kuáng,wèi rén huà jiǔ chóu。
比干谏而死,形骸以为仇。bǐ gàn jiàn ér sǐ,xíng hái yǐ wèi chóu。
孔圣称三仁,芳躅传千秋。kǒng shèng chēng sān rén,fāng zhú chuán qiān qiū。
迂哉鲁仲连,一身奚所求。yū zāi lǔ zhòng lián,yī shēn xī suǒ qiú。
彊秦并六国,不知曾闻否。jiàng qín bìng liù guó,bù zhī céng wén fǒu。
刻石遍川岳,寻仙穷瀛洲。kè shí biàn chuān yuè,xún xiān qióng yíng zhōu。
古今多帝王,东海空悠悠。gǔ jīn duō dì wáng,dōng hǎi kōng yōu yōu。
更有田北平,除芜锄荒丘。gèng yǒu tián běi píng,chú wú chú huāng qiū。
管宁终不仕,读书到白头。guǎn níng zhōng bù shì,dú shū dào bái tóu。

咏史十二首

释函是

君都而臣俞,千古瞻清夷。jūn dōu ér chén yú,qiān gǔ zhān qīng yí。
天性不可易,相得宁无时。tiān xìng bù kě yì,xiāng dé níng wú shí。
昏庸弃忠良,芳洁蒙谗讥。hūn yōng qì zhōng liáng,fāng jié méng chán jī。
不可终如何,若命殆安之。bù kě zhōng rú hé,ruò mìng dài ān zhī。
嗟尔楚屈平,忧心亦孔哀。jiē ěr chǔ qū píng,yōu xīn yì kǒng āi。
宠眷鲜克终,练要捐尘埃。chǒng juàn xiān kè zhōng,liàn yào juān chén āi。
武关不还辕,余马独徘徊。wǔ guān bù hái yuán,yú mǎ dú pái huái。
亲知复弗谐,日暮谁为媒。qīn zhī fù fú xié,rì mù shuí wèi méi。
皇天安足问,云旗空委蛇。huáng tiān ān zú wèn,yún qí kōng wěi shé。
终焉从彭咸,江中悲不悲。zhōng yān cóng péng xián,jiāng zhōng bēi bù bēi。
愤惋匪骨肉,中情恒相随。fèn wǎn fěi gǔ ròu,zhōng qíng héng xiāng suí。
形骸既勿恤,修名欲何为。xíng hái jì wù xù,xiū míng yù hé wèi。
灵枢返宵夙,九曜争光辉。líng shū fǎn xiāo sù,jiǔ yào zhēng guāng huī。
章黻晔且煌,旧乡亦有犁。zhāng fú yè qiě huáng,jiù xiāng yì yǒu lí。
寸心苟不忘,率土皆潢池。cùn xīn gǒu bù wàng,lǜ tǔ jiē huáng chí。
日月有明晦,桀挚奚是非。rì yuè yǒu míng huì,jié zhì xī shì fēi。

咏史十二首

释函是

古称鸱夷子,三徙有荣名。gǔ chēng chī yí zi,sān xǐ yǒu róng míng。
仕越谏伐吴,会稽几危倾。shì yuè jiàn fá wú,huì jī jǐ wēi qīng。
反国共忧辱,二岁乃行成。fǎn guó gòng yōu rǔ,èr suì nǎi xíng chéng。
计然策十五,报吴卒以平。jì rán cè shí wǔ,bào wú zú yǐ píng。
横行江淮东,诸侯谁与争。héng xíng jiāng huái dōng,zhū hóu shuí yǔ zhēng。
功成受上将,遗书投海滨。gōng chéng shòu shàng jiāng,yí shū tóu hǎi bīn。
致产数千万,齐主闻其名。zhì chǎn shù qiān wàn,qí zhǔ wén qí míng。
相齐曾几时,归印辞乡邻。xiāng qí céng jǐ shí,guī yìn cí xiāng lín。
闲行止于陶,贸易兼躬耕。xián xíng zhǐ yú táo,mào yì jiān gōng gēng。
累赀复巨万,中男行杀人。lèi zī fù jù wàn,zhōng nán xíng shā rén。
千金不死市,褐器致庄生。qiān jīn bù sǐ shì,hè qì zhì zhuāng shēng。
长男重弃财,竟以殒其身。zhǎng nán zhòng qì cái,jìng yǐ yǔn qí shēn。
贵既不可久,富亦何足陈。guì jì bù kě jiǔ,fù yì hé zú chén。
人生若朝露,不如贱与贫。rén shēng ruò cháo lù,bù rú jiàn yǔ pín。
去彼复取此,终惭头上巾。qù bǐ fù qǔ cǐ,zhōng cán tóu shàng jīn。

咏史十二首

释函是

天下马上得,不可马上治。tiān xià mǎ shàng dé,bù kě mǎ shàng zhì。
陆贾称诗书,尝为汉主詈。lù jiǎ chēng shī shū,cháng wèi hàn zhǔ lì。
新语十二篇,美言令人爱。xīn yǔ shí èr piān,měi yán lìng rén ài。
利弊中当时,亦复令人畏。lì bì zhōng dāng shí,yì fù lìng rén wèi。
贤哲贵周身,忧国先防忌。xián zhé guì zhōu shēn,yōu guó xiān fáng jì。
好畤可以家,多买腴田地。hǎo zhì kě yǐ jiā,duō mǎi yú tián dì。
家有五男子,橐中装尚在。jiā yǒu wǔ nán zi,tuó zhōng zhuāng shàng zài。
从侍常十人,十日更相替。cóng shì cháng shí rén,shí rì gèng xiāng tì。
极欲数击鲜,千金足一醉。jí yù shù jī xiān,qiān jīn zú yī zuì。
来往公卿间,益增饮食费。lái wǎng gōng qīng jiān,yì zēng yǐn shí fèi。
声名藉汉廷,不知其所为。shēng míng jí hàn tíng,bù zhī qí suǒ wèi。
禄产既伏诛,孝文新嗣位。lù chǎn jì fú zhū,xiào wén xīn sì wèi。
大勋归将相,乃谓用其计。dà xūn guī jiāng xiāng,nǎi wèi yòng qí jì。
世间恕醉人,或当有此事。shì jiān shù zuì rén,huò dāng yǒu cǐ shì。

咏史十二首

释函是

龙门曾诣阙,献策弗能用。lóng mén céng yì quē,xiàn cè fú néng yòng。
教授河汾间,弟子从之众。jiào shòu hé fén jiān,dì zi cóng zhī zhòng。
累徵更不起,名藉一时哄。lèi zhēng gèng bù qǐ,míng jí yī shí hǒng。
风雨足以庇,薄田良堪种。fēng yǔ zú yǐ bì,báo tián liáng kān zhǒng。
著书可自乐,谈道与人共。zhù shū kě zì lè,tán dào yǔ rén gòng。
假使献策时,大为隋文重。jiǎ shǐ xiàn cè shí,dà wèi suí wén zhòng。
伊吕岂终隐,杨元相伯仲。yī lǚ qǐ zhōng yǐn,yáng yuán xiāng bó zhòng。
虽有蛊上心,考槃不可颂。suī yǒu gǔ shàng xīn,kǎo pán bù kě sòng。
奚似宁北海,山谷长读诵。xī shì níng běi hǎi,shān gǔ zhǎng dú sòng。
语不及世间,邴王交磨砻。yǔ bù jí shì jiān,bǐng wáng jiāo mó lóng。
只畏彦方知,刑戮安足痛。zhǐ wèi yàn fāng zhī,xíng lù ān zú tòng。
道路惭拾遗,遐迩返群讼。dào lù cán shí yí,xiá ěr fǎn qún sòng。
所负吾不知,行藏有微中。suǒ fù wú bù zhī,xíng cáng yǒu wēi zhōng。

咏史十二首

释函是

吾爱臧子源,慕义行哭秦。wú ài zāng zi yuán,mù yì xíng kū qín。
时乖事弗谐,挥戈绝陈琳。shí guāi shì fú xié,huī gē jué chén lín。
瞋目声琅琅,投命毕君亲。chēn mù shēng láng láng,tóu mìng bì jūn qīn。
陈容起坐侧,激烈气冲巾。chén róng qǐ zuò cè,jī liè qì chōng jīn。
宁与臧生死,不同将军生。níng yǔ zāng shēng sǐ,bù tóng jiāng jūn shēng。
一日杀二士,坐客泪涔涔。yī rì shā èr shì,zuò kè lèi cén cén。
吾爱孔文举,正气淩星辰。wú ài kǒng wén jǔ,zhèng qì líng xīng chén。
鸿名喿海内,兰艾难为林。hóng míng zào hǎi nèi,lán ài nán wèi lín。
抚尸诣京兆,哀恻愿相徇。fǔ shī yì jīng zhào,āi cè yuàn xiāng xùn。
吾爱唐魏徵,努力为良臣。wú ài táng wèi zhēng,nǔ lì wèi liáng chén。
耻君非尧舜,切谏终其身。chǐ jūn fēi yáo shùn,qiè jiàn zhōng qí shēn。
吾爱狄梁公,北斗南一人。wú ài dí liáng gōng,běi dòu nán yī rén。
不欲知谮名,俯仰涤素襟。bù yù zhī zèn míng,fǔ yǎng dí sù jīn。
乱政弗逆指,志在归庐陵。luàn zhèng fú nì zhǐ,zhì zài guī lú líng。
脯醢暂适口,供疾维术参。pú hǎi zàn shì kǒu,gōng jí wéi shù cān。
从容将忠款,卒以返唐庭。cóng róng jiāng zhōng kuǎn,zú yǐ fǎn táng tíng。
吾爱武攸绪,弃官隐嵩岑。wú ài wǔ yōu xù,qì guān yǐn sōng cén。
盛夏居石室,冬巢茅菽深。shèng xià jū shí shì,dōng cháo máo shū shēn。
释服买良田,混俗同耦耕。shì fú mǎi liáng tián,hùn sú tóng ǒu gēng。
中宗召问道,再拜还崚嶒。zhōng zōng zhào wèn dào,zài bài hái léng céng。
丈夫遇不齐,所贵在寸心。zhàng fū yù bù qí,suǒ guì zài cùn xīn。
宠辱酬当时,明昧亘中情。chǒng rǔ chóu dāng shí,míng mèi gèn zhōng qíng。
屋漏讼秋毫,岂以谋身名。wū lòu sòng qiū háo,qǐ yǐ móu shēn míng。

老子

释函是

精一而既邈,三代朴以漓。jīng yī ér jì miǎo,sān dài pǔ yǐ lí。
尚闻周柱史,眷言守中规。shàng wén zhōu zhù shǐ,juàn yán shǒu zhōng guī。
无欲妙常净,有欲覈所依。wú yù miào cháng jìng,yǒu yù hé suǒ yī。
浮游浴玄虚,神物无相违。fú yóu yù xuán xū,shén wù wú xiāng wéi。
久久返自然,颛致之循持。jiǔ jiǔ fǎn zì rán,zhuān zhì zhī xún chí。
古者垂衣裳,百姓冥是非。gǔ zhě chuí yī shang,bǎi xìng míng shì fēi。
运替文质殊,一揆成两岐。yùn tì wén zhì shū,yī kuí chéng liǎng qí。
仲尼叹犹龙,理穷拙言辞。zhòng ní tàn yóu lóng,lǐ qióng zhuō yán cí。
今日为长年,长年其糠秕。jīn rì wèi zhǎng nián,zhǎng nián qí kāng bǐ。
大圣不可作,斯道犹近之。dà shèng bù kě zuò,sī dào yóu jìn zhī。

关尹子

释函是

吾爱关尹子,澹然绝群虑。wú ài guān yǐn zi,dàn rán jué qún lǜ。
世有大圣人,旦暮欣一遇。shì yǒu dà shèng rén,dàn mù xīn yī yù。
情冥如处暗,暗中明可数。qíng míng rú chù àn,àn zhōng míng kě shù。
夜梦成于思,天地职此故。yè mèng chéng yú sī,tiān dì zhí cǐ gù。
圣不去天地,无识无所住。shèng bù qù tiān dì,wú shí wú suǒ zhù。
虎变而鳖行,丝纷以棋布。hǔ biàn ér biē xíng,sī fēn yǐ qí bù。
徇迹同众人,至神独离寓。xùn jì tóng zhòng rén,zhì shén dú lí yù。
斯道久不传,谁复超所趣。sī dào jiǔ bù chuán,shuí fù chāo suǒ qù。
安得如是人,相将穷鸟路。ān dé rú shì rén,xiāng jiāng qióng niǎo lù。

孔子

释函是

尧舜禹汤文,直接尼山丘。yáo shùn yǔ tāng wén,zhí jiē ní shān qiū。
原道本乎中,未发当何求。yuán dào běn hū zhōng,wèi fā dāng hé qiú。
喜怒哀乐时,一簇破青眸。xǐ nù āi lè shí,yī cù pò qīng móu。
尚论古之人,机括能不谋。shàng lùn gǔ zhī rén,jī kuò néng bù móu。
万祀有真诠,焉敢同悠悠。wàn sì yǒu zhēn quán,yān gǎn tóng yōu yōu。
人伦百世师,我亦曾侧修。rén lún bǎi shì shī,wǒ yì céng cè xiū。
穷达各有道,体用宁相仇。qióng dá gè yǒu dào,tǐ yòng níng xiāng chóu。
愿言有国家,上下其率由。yuàn yán yǒu guó jiā,shàng xià qí lǜ yóu。