古诗词

栖贤舍利塔

释函是

佛性甚光明,能破一切暗。fú xìng shén guāng míng,néng pò yī qiè àn。
佛性甚坚利,能断一切物。fú xìng shén jiān lì,néng duàn yī qiè wù。
流被千百骸,结成五色珠。liú bèi qiān bǎi hái,jié chéng wǔ sè zhū。
表此坚光体,法化无有二。biǎo cǐ jiān guāng tǐ,fǎ huà wú yǒu èr。
念我遗教者,睹珠如佛在。niàn wǒ yí jiào zhě,dǔ zhū rú fú zài。
一粒细如菽,供养福无异。yī lì xì rú shū,gōng yǎng fú wú yì。
况聚千万珠,瞻仰发夙慧。kuàng jù qiān wàn zhū,zhān yǎng fā sù huì。
极果摄微因,感应通心臂。jí guǒ shè wēi yīn,gǎn yīng tōng xīn bì。
佛是已成佛,我是未成佛。fú shì yǐ chéng fú,wǒ shì wèi chéng fú。
果即在因中,当念无终始。guǒ jí zài yīn zhōng,dāng niàn wú zhōng shǐ。
我以此一心,供养诸如来。wǒ yǐ cǐ yī xīn,gōng yǎng zhū rú lái。
获睹佛真身,朝暮常顶礼。huò dǔ fú zhēn shēn,cháo mù cháng dǐng lǐ。
金轮触神光,三十年于此。jīn lún chù shén guāng,sān shí nián yú cǐ。
今复闻栖贤,古塔示瑰异。jīn fù wén qī xián,gǔ tǎ shì guī yì。
将建窣堵坡,作诗寄千里。jiāng jiàn sū dǔ pō,zuò shī jì qiān lǐ。
佛身不可赞,我赞非言句。fú shēn bù kě zàn,wǒ zàn fēi yán jù。
愿佛鉴我心,与佛身无极。yuàn fú jiàn wǒ xīn,yǔ fú shēn wú jí。
遂我今日愿,心光泽营卫。suì wǒ jīn rì yuàn,xīn guāng zé yíng wèi。
有理必有事,本举末自至。yǒu lǐ bì yǒu shì,běn jǔ mò zì zhì。
广及诸未来,学佛到佛地。guǎng jí zhū wèi lái,xué fú dào fú dì。

释函是

函是,字丽中,别字天然,号丹霞老人。本姓曾,名起莘。番禺人。年十七补诸生,与里人梁朝钟、黎遂球、罗宾王、陈学佺辈,并以高才纵谈时事,举明思宗崇祯六年(一六三三)乡试第二。会试不第,谒僧道独于庐山,祝发于归宗寺。既返广州,主法诃林。明亡,徙番禺雷峰,创建海云寺,举家事佛。孤臣节士,皈依者众。历主福州长庆、庐山归宗,及海幢、华首、丹霞、介庵诸刹,晚年主法雷峰。著有《瞎堂诗集》等。清陈伯陶编《胜朝粤东遗民录》卷四有传。 释函是的作品>>

猜您喜欢

归宗山籁一百四首

释函是

胜地传匡岳,名蓝属此间。shèng dì chuán kuāng yuè,míng lán shǔ cǐ jiān。
右军初舍宅,耶舍接开山。yòu jūn chū shě zhái,yé shě jiē kāi shān。
六朝频易主,一代愧为颜。liù cháo pín yì zhǔ,yī dài kuì wèi yán。
绍续兵荒后,安禅但掩关。shào xù bīng huāng hòu,ān chán dàn yǎn guān。

归宗山籁一百四首

释函是

来日嗟犹及,去年何足云。lái rì jiē yóu jí,qù nián hé zú yún。
归乌愁暮雨,衰草怯秋云。guī wū chóu mù yǔ,shuāi cǎo qiè qiū yún。
林下惟行道,山斋罢论文。lín xià wéi xíng dào,shān zhāi bà lùn wén。
时名焉可苟,垂老畏空闻。shí míng yān kě gǒu,chuí lǎo wèi kōng wén。

归宗山籁一百四首

释函是

昔年曾住此,屡梦到山中。xī nián céng zhù cǐ,lǚ mèng dào shān zhōng。
彭蠡城边月,鸾溪寺里钟。péng lí chéng biān yuè,luán xī sì lǐ zhōng。
簇新春草绿,依旧野花红。cù xīn chūn cǎo lǜ,yī jiù yě huā hóng。
黄鸟知予意,关关啭晚风。huáng niǎo zhī yǔ yì,guān guān zhuàn wǎn fēng。

归宗山籁一百四首

释函是

梅花开雪里,不畏寒风吹。méi huā kāi xuě lǐ,bù wèi hán fēng chuī。
百卉凋伤日,一溪烟雨时。bǎi huì diāo shāng rì,yī xī yān yǔ shí。
枝从行路折,香爱晓窗知。zhī cóng xíng lù zhé,xiāng ài xiǎo chuāng zhī。
自惬幽人意,宁辞鸿雁疑。zì qiè yōu rén yì,níng cí hóng yàn yí。

归宗山籁一百四首

释函是

已得溪山意,何疑世上情。yǐ dé xī shān yì,hé yí shì shàng qíng。
腊穷松自见,寒尽草频生。là qióng sōng zì jiàn,hán jǐn cǎo pín shēng。
撼树风声惨,入潭人影清。hàn shù fēng shēng cǎn,rù tán rén yǐng qīng。
嗒然忘语默,不但百怀轻。dā rán wàng yǔ mò,bù dàn bǎi huái qīng。

归宗山籁一百四首

释函是

世间贵文字,吾道慎支离。shì jiān guì wén zì,wú dào shèn zhī lí。
以此薄词藻,相看空墨池。yǐ cǐ báo cí zǎo,xiāng kàn kōng mò chí。
凿沟疏水路,先雨葺茅茨。záo gōu shū shuǐ lù,xiān yǔ qì máo cí。
莫笑禅枯澹,清宵试一思。mò xiào chán kū dàn,qīng xiāo shì yī sī。

归宗山籁一百四首

释函是

管奏石泉细,图开峦岫横。guǎn zòu shí quán xì,tú kāi luán xiù héng。
临池爱人影,近柳羡莺声。lín chí ài rén yǐng,jìn liǔ xiàn yīng shēng。
日落溪云重,月明山雾轻。rì luò xī yún zhòng,yuè míng shān wù qīng。
万缘何处去,持此慰生平。wàn yuán hé chù qù,chí cǐ wèi shēng píng。

归宗山籁一百四首

释函是

日暮欲何去,迢遥咫尺中。rì mù yù hé qù,tiáo yáo zhǐ chǐ zhōng。
繁花红岸北,细草绿畴东。fán huā hóng àn běi,xì cǎo lǜ chóu dōng。
舐犊怜牛老,回车念客穷。shì dú lián niú lǎo,huí chē niàn kè qióng。
涂长谁信宿,条柳倚春风。tú zhǎng shuí xìn sù,tiáo liǔ yǐ chūn fēng。

归宗山籁一百四首

释函是

观世得无我,随时且爱人。guān shì dé wú wǒ,suí shí qiě ài rén。
山川若是画,泡幻更谁真。shān chuān ruò shì huà,pào huàn gèng shuí zhēn。
寒鸟生台饭,空林雪夜春。hán niǎo shēng tái fàn,kōng lín xuě yè chūn。
等闲离合处,迢递总风尘。děng xián lí hé chù,tiáo dì zǒng fēng chén。

归宗山籁一百四首

释函是

云水何曾异,茅房独自真。yún shuǐ hé céng yì,máo fáng dú zì zhēn。
晴空休瞪目,寒色更宜人。qíng kōng xiū dèng mù,hán sè gèng yí rén。
岂爱潭中月,知无花外春。qǐ ài tán zhōng yuè,zhī wú huā wài chūn。
莫随吾与若,疑误住山身。mò suí wú yǔ ruò,yí wù zhù shān shēn。

归宗山籁一百四首

释函是

高峰月正白,一半是溪云。gāo fēng yuè zhèng bái,yī bàn shì xī yún。
空满川光合,烟沉石溜分。kōng mǎn chuān guāng hé,yān chén shí liū fēn。
寒灰香后散,归鸟声先闻。hán huī xiāng hòu sàn,guī niǎo shēng xiān wén。
如梦谁堪似,吾今不欲云。rú mèng shuí kān shì,wú jīn bù yù yún。

归宗山籁一百四首

释函是

衰老成疏节,孤危寄上岑。shuāi lǎo chéng shū jié,gū wēi jì shàng cén。
钟声霜殿湿,月色夜堂深。zhōng shēng shuāng diàn shī,yuè sè yè táng shēn。
雪鸟无寻处,春花不择林。xuě niǎo wú xún chù,chūn huā bù zé lín。
岂甘为散诞,随分见余心。qǐ gān wèi sàn dàn,suí fēn jiàn yú xīn。

归宗山籁一百四首

释函是

石镜摇初日,金轮隐暮云。shí jìng yáo chū rì,jīn lún yǐn mù yún。
如何此际见,不似昔年闻。rú hé cǐ jì jiàn,bù shì xī nián wén。
雨过寒塘静,风交春树殷。yǔ guò hán táng jìng,fēng jiāo chūn shù yīn。
从来人贵耳,伫望独云云。cóng lái rén guì ěr,zhù wàng dú yún yún。

归宗山籁一百四首

释函是

名利能生诈,人心各自良。míng lì néng shēng zhà,rén xīn gè zì liáng。
常因徇理处,迸起护情方。cháng yīn xùn lǐ chù,bèng qǐ hù qíng fāng。
泉石能降习,烟霞别有长。quán shí néng jiàng xí,yān xiá bié yǒu zhǎng。
曾随寒涧水,一鉴得参商。céng suí hán jiàn shuǐ,yī jiàn dé cān shāng。

归宗山籁一百四首

释函是

坐月候钟鸣,阶前虫韵清。zuò yuè hòu zhōng míng,jiē qián chóng yùn qīng。
定中山觉静,闻外水无声。dìng zhōng shān jué jìng,wén wài shuǐ wú shēng。
花影何曾动,天光空自横。huā yǐng hé céng dòng,tiān guāng kōng zì héng。
禅房门半掩,廊外有人行。chán fáng mén bàn yǎn,láng wài yǒu rén xíng。