古诗词

杂诗七首

释函是

南国有佳人,赋性慕芬芳。nán guó yǒu jiā rén,fù xìng mù fēn fāng。
一笑惑阳城,袅袅情不荒。yī xiào huò yáng chéng,niǎo niǎo qíng bù huāng。
席帏竟长年,寸步规中堂。xí wéi jìng zhǎng nián,cùn bù guī zhōng táng。
引镜照斜领,容貌空自将。yǐn jìng zhào xié lǐng,róng mào kōng zì jiāng。
曾许五陵少,十五宜归郎。céng xǔ wǔ líng shǎo,shí wǔ yí guī láng。
父母劝女行,为理嫁衣裳。fù mǔ quàn nǚ xíng,wèi lǐ jià yī shang。
敛衽跪陈辞,愿终守雪霜。liǎn rèn guì chén cí,yuàn zhōng shǒu xuě shuāng。
讵不怀三星,绸缪焉足长。jù bù huái sān xīng,chóu móu yān zú zhǎng。
毳褐亦可缝,稗秕亦可浆。cuì hè yì kě fèng,bài bǐ yì kě jiāng。
百岁将安之,予美耿中肠。bǎi suì jiāng ān zhī,yǔ měi gěng zhōng cháng。
日月既云迈,苞稂乃见伤。rì yuè jì yún mài,bāo láng nǎi jiàn shāng。
未逮衾与裯,揆谊终难忘。wèi dǎi qīn yǔ chóu,kuí yì zhōng nán wàng。
吁嗟乎冽泉,掩涕归空房。xū jiē hū liè quán,yǎn tì guī kōng fáng。

释函是

函是,字丽中,别字天然,号丹霞老人。本姓曾,名起莘。番禺人。年十七补诸生,与里人梁朝钟、黎遂球、罗宾王、陈学佺辈,并以高才纵谈时事,举明思宗崇祯六年(一六三三)乡试第二。会试不第,谒僧道独于庐山,祝发于归宗寺。既返广州,主法诃林。明亡,徙番禺雷峰,创建海云寺,举家事佛。孤臣节士,皈依者众。历主福州长庆、庐山归宗,及海幢、华首、丹霞、介庵诸刹,晚年主法雷峰。著有《瞎堂诗集》等。清陈伯陶编《胜朝粤东遗民录》卷四有传。 释函是的作品>>

猜您喜欢

题画

释函是

横肩一楖栗,满担烟霞心。héng jiān yī zhì lì,mǎn dān yān xiá xīn。
逍遥独何去,山水有知音。xiāo yáo dú hé qù,shān shuǐ yǒu zhī yīn。

示一株

释函是

临济一株树,覆荫天下人。lín jì yī zhū shù,fù yīn tiān xià rén。
佛法无多子,桃花不耐春。fú fǎ wú duō zi,táo huā bù nài chūn。

示破尘

释函是

破尘出经卷,遍界露堂堂。pò chén chū jīng juǎn,biàn jiè lù táng táng。
一步竿头进,无人亦自芳。yī bù gān tóu jìn,wú rén yì zì fāng。

示洪源

释函是

曹溪一滴水,千古常涓涓。cáo xī yī dī shuǐ,qiān gǔ cháng juān juān。
踏断溪桥看,全身在那边。tà duàn xī qiáo kàn,quán shēn zài nà biān。

示光彻

释函是

莫作等闲想,人身亦最难。mò zuò děng xián xiǎng,rén shēn yì zuì nán。
灵台犹未雪,前路尚漫漫。líng tái yóu wèi xuě,qián lù shàng màn màn。

示何世程

释函是

仕也邦为瑞,归与世作程。shì yě bāng wèi ruì,guī yǔ shì zuò chéng。
大云门下士,不愧富公名。dà yún mén xià shì,bù kuì fù gōng míng。

示何别传

释函是

教里分明道,谁云别有传。jiào lǐ fēn míng dào,shuí yún bié yǒu chuán。
一从微笑后,今古竞相研。yī cóng wēi xiào hòu,jīn gǔ jìng xiāng yán。

题石琉璃与尘异

释函是

谁将新月影,来挂寝堂中。shuí jiāng xīn yuè yǐng,lái guà qǐn táng zhōng。
会见圆明极,高悬碧汉空。huì jiàn yuán míng jí,gāo xuán bì hàn kōng。

不忧死四首

释函是

吾病不忧死,死关大法衰。wú bìng bù yōu sǐ,sǐ guān dà fǎ shuāi。
于今行古道,舍我其为谁。yú jīn xíng gǔ dào,shě wǒ qí wèi shuí。

一东

释函是

叶尽花自发,正当寒山中。yè jǐn huā zì fā,zhèng dāng hán shān zhōng。
山寒人见少,花发年年同。shān hán rén jiàn shǎo,huā fā nián nián tóng。

二冬

释函是

花在寒云里,看来隔一重。huā zài hán yún lǐ,kàn lái gé yī zhòng。
路傍犹落落,况复到高峰。lù bàng yóu luò luò,kuàng fù dào gāo fēng。

三江

释函是

枯树望空白,回头香在窗。kū shù wàng kōng bái,huí tóu xiāng zài chuāng。
一时闻见静,使我梦魂降。yī shí wén jiàn jìng,shǐ wǒ mèng hún jiàng。

四支

释函是

寒色拥千树,寻香只一枝。hán sè yōng qiān shù,xún xiāng zhǐ yī zhī。
何因重攀折,欲识树上时。hé yīn zhòng pān zhé,yù shí shù shàng shí。

五微

释函是

心知花在树,望月影微微。xīn zhī huā zài shù,wàng yuè yǐng wēi wēi。
不到寒香入,终然此意违。bù dào hán xiāng rù,zhōng rán cǐ yì wéi。

六鱼

释函是

高树花开尽,低枝蕊尚疏。gāo shù huā kāi jǐn,dī zhī ruǐ shàng shū。
近人情热处,留取暗香馀。jìn rén qíng rè chù,liú qǔ àn xiāng yú。