古诗词

咏史十二首

释函是

天下自归仁,乘敝易见泽。tiān xià zì guī rén,chéng bì yì jiàn zé。
长者人共推,况有西楚霸。zhǎng zhě rén gòng tuī,kuàng yǒu xī chǔ bà。
雄兵号百万,瞋叱皆辟易。xióng bīng hào bǎi wàn,chēn chì jiē pì yì。
背关杀义主,遂为帝王藉。bèi guān shā yì zhǔ,suì wèi dì wáng jí。
神龙排九霄,风云生羽翮。shén lóng pái jiǔ xiāo,fēng yún shēng yǔ hé。
一败彭城东,折木扬沙石。yī bài péng chéng dōng,zhé mù yáng shā shí。
再出荥阳西,黄屋回剑戟。zài chū xíng yáng xī,huáng wū huí jiàn jǐ。
残暴人天厌,子惠一当百。cán bào rén tiān yàn,zi huì yī dāng bǎi。
吕公识微贱,老妪安足覈。lǚ gōng shí wēi jiàn,lǎo yù ān zú hé。
君子慎幽邈,小人怀显谪。jūn zi shèn yōu miǎo,xiǎo rén huái xiǎn zhé。
迩可远在兹,上帝日临赫。ěr kě yuǎn zài zī,shàng dì rì lín hè。
英雄各自为,委身矜一掷。yīng xióng gè zì wèi,wěi shēn jīn yī zhì。
若无良与平,东西决晨夕。ruò wú liáng yǔ píng,dōng xī jué chén xī。
鸿沟限天堑,龙蛇异窟宅。hóng gōu xiàn tiān qiàn,lóng shé yì kū zhái。
五年起布衣,成败争毫发。wǔ nián qǐ bù yī,chéng bài zhēng háo fā。
所信维穹苍,穹苍不可绎。suǒ xìn wéi qióng cāng,qióng cāng bù kě yì。
抚时崇明德,天心在咫尺。fǔ shí chóng míng dé,tiān xīn zài zhǐ chǐ。

释函是

函是,字丽中,别字天然,号丹霞老人。本姓曾,名起莘。番禺人。年十七补诸生,与里人梁朝钟、黎遂球、罗宾王、陈学佺辈,并以高才纵谈时事,举明思宗崇祯六年(一六三三)乡试第二。会试不第,谒僧道独于庐山,祝发于归宗寺。既返广州,主法诃林。明亡,徙番禺雷峰,创建海云寺,举家事佛。孤臣节士,皈依者众。历主福州长庆、庐山归宗,及海幢、华首、丹霞、介庵诸刹,晚年主法雷峰。著有《瞎堂诗集》等。清陈伯陶编《胜朝粤东遗民录》卷四有传。 释函是的作品>>

猜您喜欢

归宗山籁一百四首

释函是

赋性偏多癖,违时追昔贤。fù xìng piān duō pǐ,wéi shí zhuī xī xián。
疏才居事后,勇退在人前。shū cái jū shì hòu,yǒng tuì zài rén qián。
自合栖岩壑,难教入市廛。zì hé qī yán hè,nán jiào rù shì chán。
爱人殊未已,有约白云边。ài rén shū wèi yǐ,yǒu yuē bái yún biān。

归宗山籁一百四首

释函是

午睡鸟呼觉,交交声未休。wǔ shuì niǎo hū jué,jiāo jiāo shēng wèi xiū。
不知吾觉后,鸟意复何酬。bù zhī wú jué hòu,niǎo yì fù hé chóu。
濯濯风前柳,洋洋石上流。zhuó zhuó fēng qián liǔ,yáng yáng shí shàng liú。
山中长似此,卒岁乐优游。shān zhōng zhǎng shì cǐ,zú suì lè yōu yóu。

归宗山籁一百四首

释函是

发白垂将遍,眸青尚可观。fā bái chuí jiāng biàn,móu qīng shàng kě guān。
往年筋力异,来日杖头宽。wǎng nián jīn lì yì,lái rì zhàng tóu kuān。
禅寂终宵尽,房栊薄暑寒。chán jì zhōng xiāo jǐn,fáng lóng báo shǔ hán。
岂堪贪茗碗,更使夕阳残。qǐ kān tān míng wǎn,gèng shǐ xī yáng cán。

归宗山籁一百四首

释函是

空谷归人少,高峰落日寒。kōng gǔ guī rén shǎo,gāo fēng luò rì hán。
望云惭老大,深夜绕栏杆。wàng yún cán lǎo dà,shēn yè rào lán gān。
万事省心力,六时惟内观。wàn shì shěng xīn lì,liù shí wéi nèi guān。
浮生岂容易,休作少年看。fú shēng qǐ róng yì,xiū zuò shǎo nián kàn。

归宗山籁一百四首

释函是

歘然一自返,头白老青山。chuā rán yī zì fǎn,tóu bái lǎo qīng shān。
俯鉴游鱼戏,仰看飞鸟还。fǔ jiàn yóu yú xì,yǎng kàn fēi niǎo hái。
身随松鹤瘦,心逐野鸥闲。shēn suí sōng hè shòu,xīn zhú yě ōu xián。
旦晚清阴下,安知世路艰。dàn wǎn qīng yīn xià,ān zhī shì lù jiān。

归宗山籁一百四首

释函是

不择名山老,江流尽有源。bù zé míng shān lǎo,jiāng liú jǐn yǒu yuán。
金轮承雨露,华首接云根。jīn lún chéng yǔ lù,huá shǒu jiē yún gēn。
一榻长霄迥,千峰古木繁。yī tà zhǎng xiāo jiǒng,qiān fēng gǔ mù fán。
终焉复何憾,相视欲无言。zhōng yān fù hé hàn,xiāng shì yù wú yán。

归宗山籁一百四首

释函是

含晖欣晚景,立雪忆当时。hán huī xīn wǎn jǐng,lì xuě yì dāng shí。
我亦承人后,谁无一日知。wǒ yì chéng rén hòu,shuí wú yī rì zhī。
江流深不测,云影变多奇。jiāng liú shēn bù cè,yún yǐng biàn duō qí。
峰顶孤松色,岁寒然后知。fēng dǐng gū sōng sè,suì hán rán hòu zhī。

归宗山籁一百四首

释函是

百岁过驹隙,憧憧何所成。bǎi suì guò jū xì,chōng chōng hé suǒ chéng。
机深天性薄,欲寡道心生。jī shēn tiān xìng báo,yù guǎ dào xīn shēng。
世故岂难见,林泉空有名。shì gù qǐ nán jiàn,lín quán kōng yǒu míng。
吾生少营虑,于此独能明。wú shēng shǎo yíng lǜ,yú cǐ dú néng míng。

归宗山籁一百四首

释函是

不识幽栖趣,徒劳招隐心。bù shí yōu qī qù,tú láo zhāo yǐn xīn。
长空无雁影,流水误琴音。zhǎng kōng wú yàn yǐng,liú shuǐ wù qín yīn。
虎豹畏山浅,鱼龙忘海深。hǔ bào wèi shān qiǎn,yú lóng wàng hǎi shēn。
高林多绮角,莫向洞庭寻。gāo lín duō qǐ jiǎo,mò xiàng dòng tíng xún。

归宗山籁一百四首

释函是

谁信子期死,伯牙仍鼓琴。shuí xìn zi qī sǐ,bó yá réng gǔ qín。
从来无覆处,岂敢贵希音。cóng lái wú fù chù,qǐ gǎn guì xī yīn。
住久识山性,听多知水心。zhù jiǔ shí shān xìng,tīng duō zhī shuǐ xīn。
晨宵欣独往,林下莫沉吟。chén xiāo xīn dú wǎng,lín xià mò chén yín。

归宗山籁一百四首

释函是

往复长松下,相逢岂异人。wǎng fù zhǎng sōng xià,xiāng féng qǐ yì rén。
暗投愁按剑,什袭愧非珍。àn tóu chóu àn jiàn,shén xí kuì fēi zhēn。
过涧须眉在,啼林鸟雀亲。guò jiàn xū méi zài,tí lín niǎo què qīn。
生平吾不昧,以此得安贫。shēng píng wú bù mèi,yǐ cǐ dé ān pín。

归宗山籁一百四首

释函是

背山朝隐雾,傍殿夜闻钟。bèi shān cháo yǐn wù,bàng diàn yè wén zhōng。
忽忆此生事,都忘何处从。hū yì cǐ shēng shì,dōu wàng hé chù cóng。
百骸成聚散,一觉有春冬。bǎi hái chéng jù sàn,yī jué yǒu chūn dōng。
饮啄同山鸟,登临信竹筇。yǐn zhuó tóng shān niǎo,dēng lín xìn zhú qióng。

归宗山籁一百四首

释函是

望夕光沉魄,晴林影尚微。wàng xī guāng chén pò,qíng lín yǐng shàng wēi。
为云曾不是,即月岂全非。wèi yún céng bù shì,jí yuè qǐ quán fēi。
过眼山容隐,含情夜色晖。guò yǎn shān róng yǐn,hán qíng yè sè huī。
若教迟皓洁,已丧目前机。ruò jiào chí hào jié,yǐ sàng mù qián jī。

归宗山籁一百四首

释函是

坐落西轩月,行看东岭松。zuò luò xī xuān yuè,xíng kàn dōng lǐng sōng。
易教云作水,难信石成钟。yì jiào yún zuò shuǐ,nán xìn shí chéng zhōng。
物理自衰变,人情时夏冬。wù lǐ zì shuāi biàn,rén qíng shí xià dōng。
是谁能免此,同上最高峰。shì shuí néng miǎn cǐ,tóng shàng zuì gāo fēng。

归宗山籁一百四首

释函是

对人时累足,闭目不观空。duì rén shí lèi zú,bì mù bù guān kōng。
偶起探晴岳,携筇过寺东。ǒu qǐ tàn qíng yuè,xié qióng guò sì dōng。
古松摇涧底,怪石出云中。gǔ sōng yáo jiàn dǐ,guài shí chū yún zhōng。
多少住山事,茫茫逐异同。duō shǎo zhù shān shì,máng máng zhú yì tóng。