古诗词

摘茶八首

释函是

南方有嘉木,穿地一二尺。nán fāng yǒu jiā mù,chuān dì yī èr chǐ。
其树如瓜芦,孤根终不易。qí shù rú guā lú,gū gēn zhōng bù yì。
尝产丹丘山,服之生羽翮。cháng chǎn dān qiū shān,fú zhī shēng yǔ hé。
海蠃烂石中,春至颇堪摘。hǎi luǒ làn shí zhōng,chūn zhì pǒ kān zhāi。
虽非穆陀种,可以愈瘕癖。suī fēi mù tuó zhǒng,kě yǐ yù jiǎ pǐ。
一饮营卫舒,再饮寤终夕。yī yǐn yíng wèi shū,zài yǐn wù zhōng xī。
三饮通神明,清风起两腋。sān yǐn tōng shén míng,qīng fēng qǐ liǎng yè。
采采勿伤株,伤株枝叶竭。cǎi cǎi wù shāng zhū,shāng zhū zhī yè jié。

释函是

函是,字丽中,别字天然,号丹霞老人。本姓曾,名起莘。番禺人。年十七补诸生,与里人梁朝钟、黎遂球、罗宾王、陈学佺辈,并以高才纵谈时事,举明思宗崇祯六年(一六三三)乡试第二。会试不第,谒僧道独于庐山,祝发于归宗寺。既返广州,主法诃林。明亡,徙番禺雷峰,创建海云寺,举家事佛。孤臣节士,皈依者众。历主福州长庆、庐山归宗,及海幢、华首、丹霞、介庵诸刹,晚年主法雷峰。著有《瞎堂诗集》等。清陈伯陶编《胜朝粤东遗民录》卷四有传。 释函是的作品>>

猜您喜欢

十四盐

释函是

遥空直下水晶帘,照见鲛人夜织缣。yáo kōng zhí xià shuǐ jīng lián,zhào jiàn jiāo rén yè zhī jiān。
无端一阵寒风急,吹落纨丝散作盐。wú duān yī zhèn hán fēng jí,chuī luò wán sī sàn zuò yán。

十五咸

释函是

栖老云中碧玉岩,经春犹自托松杉。qī lǎo yún zhōng bì yù yán,jīng chūn yóu zì tuō sōng shān。
人间未必能知此,遮莫临风寄素缄。rén jiān wèi bì néng zhī cǐ,zhē mò lín fēng jì sù jiān。

白云谣

释函是

昆仑在人间,盼望疑青霄。kūn lún zài rén jiān,pàn wàng yí qīng xiāo。
盈盈瑶池觞,良遘忽崇朝。yíng yíng yáo chí shāng,liáng gòu hū chóng cháo。
旦暮不可再,白云空迢迢。dàn mù bù kě zài,bái yún kōng tiáo tiáo。
王者岂真乐,仙人徒见招。wáng zhě qǐ zhēn lè,xiān rén tú jiàn zhāo。
悠远非山川,举足抟扶摇。yōu yuǎn fēi shān chuān,jǔ zú tuán fú yáo。
叹息古今事,犹传天子谣。tàn xī gǔ jīn shì,yóu chuán tiān zi yáo。

周穆王答歌

释函是

玉台距东土,一瞬分天人。yù tái jù dōng tǔ,yī shùn fēn tiān rén。
予归岂勿顾,诸夏多人民。yǔ guī qǐ wù gù,zhū xià duō rén mín。
含餔帝力忘,百姓谁疏亲。hán bù dì lì wàng,bǎi xìng shuí shū qīn。
觌面看踌躇,万年犹若今。dí miàn kàn chóu chú,wàn nián yóu ruò jīn。
袅袅瑶流响,亭亭玄圃云。niǎo niǎo yáo liú xiǎng,tíng tíng xuán pǔ yún。
相见不相知,迢遥空梦魂。xiāng jiàn bù xiāng zhī,tiáo yáo kōng mèng hún。
抗手谢青鸟,毋劳翘昆仑。kàng shǒu xiè qīng niǎo,wú láo qiào kūn lún。

紫芝歌

释函是

高山高可极,深谷深可至。gāo shān gāo kě jí,shēn gǔ shēn kě zhì。
中有四皓者,采芝避秦始。zhōng yǒu sì hào zhě,cǎi zhī bì qín shǐ。
作歌以忘年,蒲轮安足致。zuò gē yǐ wàng nián,pú lún ān zú zhì。
富贵良多忧,贫贱乃肆志。fù guì liáng duō yōu,pín jiàn nǎi sì zhì。
天下而既定,汉高徵不出。tiān xià ér jì dìng,hàn gāo zhēng bù chū。
亡匿曾几时,竟为孝惠侍。wáng nì céng jǐ shí,jìng wèi xiào huì shì。
古今竞相传,皆仰留侯智。gǔ jīn jìng xiāng chuán,jiē yǎng liú hóu zhì。
青松与白云,商山今尚在。qīng sōng yǔ bái yún,shāng shān jīn shàng zài。

题本师空和尚真

释函是

明镜当台兮,曜神光乎夜堂。míng jìng dāng tái xī,yào shén guāng hū yè táng。
西飙栗冽兮,蘸秋水之杲阳。xī biāo lì liè xī,zhàn qiū shuǐ zhī gǎo yáng。
望俨慈氏兮,近之而不可狎。wàng yǎn cí shì xī,jìn zhī ér bù kě xiá。
荡荡乎博峤之遗风兮,当其机而知石头路滑。dàng dàng hū bó jiào zhī yí fēng xī,dāng qí jī ér zhī shí tóu lù huá。
悲晚近之羊质兮,尚虎皮之灿灿。bēi wǎn jìn zhī yáng zhì xī,shàng hǔ pí zhī càn càn。
侈炎日之峻步兮,宁深云之泛泛。chǐ yán rì zhī jùn bù xī,níng shēn yún zhī fàn fàn。
念石住之微言兮,余小子犹虔虔坐以待旦。niàn shí zhù zhī wēi yán xī,yú xiǎo zi yóu qián qián zuò yǐ dài dàn。

题拄杖二首

释函是

年既迈而弗衰兮,壮力由伊。nián jì mài ér fú shuāi xī,zhuàng lì yóu yī。
予亦因高下以相谐兮,岂旦暮之能离。yǔ yì yīn gāo xià yǐ xiāng xié xī,qǐ dàn mù zhī néng lí。
著地兮荆披,撑空兮云随。zhù dì xī jīng pī,chēng kōng xī yún suí。
直趋兮不顾,运足兮自知。zhí qū xī bù gù,yùn zú xī zì zhī。
追前烈兮,启后武兮,将舍是焉其谁。zhuī qián liè xī,qǐ hòu wǔ xī,jiāng shě shì yān qí shuí。

题拄杖二首

释函是

我凭汝力,汝得我立。wǒ píng rǔ lì,rǔ dé wǒ lì。
汝我兮同心,不可转兮匪石。rǔ wǒ xī tóng xīn,bù kě zhuǎn xī fěi shí。
绝夷险以进止兮,遵先贤之遗轶。jué yí xiǎn yǐ jìn zhǐ xī,zūn xiān xián zhī yí yì。
行终古而勿替兮,挈斯人以跻乎峻极。xíng zhōng gǔ ér wù tì xī,qiè sī rén yǐ jī hū jùn jí。

箜篌引

释函是

北风何凄凄,吹我百衲衣。běi fēng hé qī qī,chuī wǒ bǎi nà yī。
膏雨何霏霏,泽我西山薇。gāo yǔ hé fēi fēi,zé wǒ xī shān wēi。
披衣可御寒,采薇聊充饥。pī yī kě yù hán,cǎi wēi liáo chōng jī。
顾影成独立,无俦终怨谁。gù yǐng chéng dú lì,wú chóu zhōng yuàn shuí。
登高眺远空,心与空俱驰。dēng gāo tiào yuǎn kōng,xīn yǔ kōng jù chí。
空里有江山,江山多是非。kōng lǐ yǒu jiāng shān,jiāng shān duō shì fēi。
是非靡所穷,我心归无期。shì fēi mí suǒ qióng,wǒ xīn guī wú qī。
忽然返蓬庐,还我未登时。hū rán fǎn péng lú,hái wǒ wèi dēng shí。
读书晤古人,将以娱心脾。dú shū wù gǔ rén,jiāng yǐ yú xīn pí。
叔夜不偶俗,东市良堪悲。shū yè bù ǒu sú,dōng shì liáng kān bēi。
夜闻鼓琴声,形神离不离。yè wén gǔ qín shēng,xíng shén lí bù lí。
鲍公谓尸解,此语至今疑。bào gōng wèi shī jiě,cǐ yǔ zhì jīn yí。
子房已辞汉,竟为帝王师。zi fáng yǐ cí hàn,jìng wèi dì wáng shī。
文若似子房,事曹欲何为。wén ruò shì zi fáng,shì cáo yù hé wèi。
严辞折董昭,饮药甘如饴。yán cí zhé dǒng zhāo,yǐn yào gān rú yí。
各自用其天,身世犹云霓。gè zì yòng qí tiān,shēn shì yóu yún ní。
生死不足畏,人心焉能知。shēng sǐ bù zú wèi,rén xīn yān néng zhī。

江南

释函是

江南有羁客,朝夕望不返。jiāng nán yǒu jī kè,cháo xī wàng bù fǎn。
柳衰寒花黄,狂风吠山犬。liǔ shuāi hán huā huáng,kuáng fēng fèi shān quǎn。
潜颖欣青阳,眼见红复浅。qián yǐng xīn qīng yáng,yǎn jiàn hóng fù qiǎn。
浮云弥太虚,河水日沔沔。fú yún mí tài xū,hé shuǐ rì miǎn miǎn。
车盖填道路,相识非我善。chē gài tián dào lù,xiāng shí fēi wǒ shàn。
臭味自有真,岂以夙昔舛。chòu wèi zì yǒu zhēn,qǐ yǐ sù xī chuǎn。
夕霞流停曜,圆景媚新畚。xī xiá liú tíng yào,yuán jǐng mèi xīn běn。
仰观众鸟喧,使我中情远。yǎng guān zhòng niǎo xuān,shǐ wǒ zhōng qíng yuǎn。
不畏新知乐,只忧相见晚。bù wèi xīn zhī lè,zhǐ yōu xiāng jiàn wǎn。

薤露

释函是

薤叶难停露,露停乾复乾。xiè yè nán tíng lù,lù tíng qián fù qián。
人一去不来,何不蚤盘桓。rén yī qù bù lái,hé bù zǎo pán huán。
富贵期延龄,贫贱忧饥寒。fù guì qī yán líng,pín jiàn yōu jī hán。
饥寒未即死,延龄先摧残。jī hán wèi jí sǐ,yán líng xiān cuī cán。
金石常误人,神物不可攒。jīn shí cháng wù rén,shén wù bù kě zǎn。
形容终逮化,有无吾自观。xíng róng zhōng dǎi huà,yǒu wú wú zì guān。
纷寂竟何待,愚智空目前。fēn jì jìng hé dài,yú zhì kōng mù qián。
勿以春花落,哀哀盈陌阡。wù yǐ chūn huā luò,āi āi yíng mò qiān。

蒿里

释函是

送送别蒿里,游魂向何方。sòng sòng bié hāo lǐ,yóu hún xiàng hé fāng。
荣名耀当世,宝玉悬中堂。róng míng yào dāng shì,bǎo yù xuán zhōng táng。
宾从临高坟,子孙哭两傍。bīn cóng lín gāo fén,zi sūn kū liǎng bàng。
黄泉无贵客,不如贫贱良。huáng quán wú guì kè,bù rú pín jiàn liáng。
贱士营身薄,观化同雪霜。jiàn shì yíng shēn báo,guān huà tóng xuě shuāng。
蚤将近死心,万感皆荒唐。zǎo jiāng jìn sǐ xīn,wàn gǎn jiē huāng táng。
近死心不死,年年冬夜长。jìn sǐ xīn bù sǐ,nián nián dōng yè zhǎng。
劝君莫忧贫,但看死贵人。quàn jūn mò yōu pín,dàn kàn sǐ guì rén。

平陵东

释函是

平陵东道傍,松柏不可久。píng líng dōng dào bàng,sōng bǎi bù kě jiǔ。
狗自入中庭,断啮群雁首。gǒu zì rù zhōng tíng,duàn niè qún yàn shǒu。
群雁亦孔伤,狗向门外走。qún yàn yì kǒng shāng,gǒu xiàng mén wài zǒu。
祸福岂足问,空名其何有。huò fú qǐ zú wèn,kōng míng qí hé yǒu。
火照未央宫,十万伊谁负。huǒ zhào wèi yāng gōng,shí wàn yī shuí fù。
人或哀其心,安知皆夙取。rén huò āi qí xīn,ān zhī jiē sù qǔ。
歔嗟卖黄犊,不为薄为厚。xū jiē mài huáng dú,bù wèi báo wèi hòu。

长歌行二首

释函是

寒日照旸谷,渐中光乃舒。hán rì zhào yáng gǔ,jiàn zhōng guāng nǎi shū。
光舒寒色敛,万物承欢娱。guāng shū hán sè liǎn,wàn wù chéng huān yú。
日入松景促,猋风集吾庐。rì rù sōng jǐng cù,biāo fēng jí wú lú。
气序有变化,此理无同殊。qì xù yǒu biàn huà,cǐ lǐ wú tóng shū。
鄙夫鲜克终,贤士慎厥初。bǐ fū xiān kè zhōng,xián shì shèn jué chū。
心节不可渝,宠眷从戚疏。xīn jié bù kě yú,chǒng juàn cóng qī shū。
所矢定夙昔,生死安须臾。suǒ shǐ dìng sù xī,shēng sǐ ān xū yú。
周公感风雷,岂在蔡叔诛。zhōu gōng gǎn fēng léi,qǐ zài cài shū zhū。
孺子终不悟,金縢胡为乎。rú zi zhōng bù wù,jīn téng hú wèi hū。
忠佞为自知,讵更问荣枯。zhōng nìng wèi zì zhī,jù gèng wèn róng kū。
荣枯自天泽,消息还江湖。róng kū zì tiān zé,xiāo xī hái jiāng hú。
明昧任宵旦,寒煦观乘除。míng mèi rèn xiāo dàn,hán xù guān chéng chú。
身名付天下,吾心安可诬。shēn míng fù tiān xià,wú xīn ān kě wū。

长歌行二首

释函是

虑远百年短,情捐一夕长。lǜ yuǎn bǎi nián duǎn,qíng juān yī xī zhǎng。
忧时问牛喘,遗身调象狂。yōu shí wèn niú chuǎn,yí shēn diào xiàng kuáng。
彼此不相知,论绪若参商。bǐ cǐ bù xiāng zhī,lùn xù ruò cān shāng。
但观三春泽,转盼成秋霜。dàn guān sān chūn zé,zhuǎn pàn chéng qiū shuāng。
时雨不终宵,驱云乘朝阳。shí yǔ bù zhōng xiāo,qū yún chéng cháo yáng。
天既不可测,人亦何能量。tiān jì bù kě cè,rén yì hé néng liàng。
先主称仁后,顾托誓不忘。xiān zhǔ chēng rén hòu,gù tuō shì bù wàng。
恢土限益州,竟以危刘璋。huī tǔ xiàn yì zhōu,jìng yǐ wēi liú zhāng。
宁我负天下,孟德真豺狼。níng wǒ fù tiān xià,mèng dé zhēn chái láng。
忍心杀文举,厚遇关云长。rěn xīn shā wén jǔ,hòu yù guān yún zhǎng。
慈暴出入机,善恶岂有常。cí bào chū rù jī,shàn è qǐ yǒu cháng。
利欲从中来,一滴溃川坊。lì yù cóng zhōng lái,yī dī kuì chuān fāng。
事理谁合离,寤寐各弛张。shì lǐ shuí hé lí,wù mèi gè chí zhāng。
形神互主宾,断续趋彭殇。xíng shén hù zhǔ bīn,duàn xù qū péng shāng。
茫茫世上人,买药诬韩康。máng máng shì shàng rén,mǎi yào wū hán kāng。