古诗词

黄润夫北山新居

张羽

小径城阴绕薜萝,瓦盆相对长高荷。xiǎo jìng chéng yīn rào bì luó,wǎ pén xiāng duì zhǎng gāo hé。
花深山鸟时还下,地僻儒绅暂亦过。huā shēn shān niǎo shí hái xià,dì pì rú shēn zàn yì guò。
草色雨亭生画景,炉香秋院引弦歌。cǎo sè yǔ tíng shēng huà jǐng,lú xiāng qiū yuàn yǐn xián gē。
分明萧散红尘外,未必仙居定若何。fēn míng xiāo sàn hóng chén wài,wèi bì xiān jū dìng ruò hé。
张羽

张羽

张羽(1333-1385)元末明初文人。字来仪,更字附凤,号静居,浔阳(今江西九江)人,后移居吴兴(今浙江湖州),与高启、杨基、徐贲称为“吴中四杰”,又与高启、王行、徐贲等十人,人称“北郭十才子”,亦为明初十才子之一。官至太常丞,山水宗法米氏父子,诗作笔力雄放俊逸。张羽好著述,文辞精洁典雅,诗咏深思冶炼,朴实含华。书法纤婉有异趣,仿佛谢庄月赋。隶书效法韩择木、楷书临摹王羲之曹娥碑,虽未精极,却能离俗而入于雅。画山水法米氏父子及高克恭,笔力苍秀,品在方从义上。 张羽的作品>>

猜您喜欢

题琅琊亭

张羽

遥睇环滁秀,乃升琅琊亭。yáo dì huán chú xiù,nǎi shēng láng yá tíng。
吊古易为感,忧怀从此兴。diào gǔ yì wèi gǎn,yōu huái cóng cǐ xīng。
山川景如昔,草木递衰荣。shān chuān jǐng rú xī,cǎo mù dì shuāi róng。
泠泠碧涧泻,冉冉凉飙生。líng líng bì jiàn xiè,rǎn rǎn liáng biāo shēng。
当户猿狖啼,出谷莺鸟鸣。dāng hù yuán yòu tí,chū gǔ yīng niǎo míng。
登临且酣笑,何用劳吾形。dēng lín qiě hān xiào,hé yòng láo wú xíng。
企彼贤哲士,千载有余情。qǐ bǐ xián zhé shì,qiān zài yǒu yú qíng。

风雪图为巨上人题

张羽

苍茫云气昏,咫尺同万里。cāng máng yún qì hūn,zhǐ chǐ tóng wàn lǐ。
白雪飞满空,柳絮应堪比。bái xuě fēi mǎn kōng,liǔ xù yīng kān bǐ。
豺虎亦敛迹,何为赤行子。chái hǔ yì liǎn jì,hé wèi chì xíng zi。
扁舟蓑笠者,岂不寒堕指。biǎn zhōu suō lì zhě,qǐ bù hán duò zhǐ。
独有林巾僧,禅定因初起。dú yǒu lín jīn sēng,chán dìng yīn chū qǐ。
焚香坐虚室,松窗时暂倚。fén xiāng zuò xū shì,sōng chuāng shí zàn yǐ。
一瞬天地间,如在琼瑶里。yī shùn tiān dì jiān,rú zài qióng yáo lǐ。

米南宫云山歌

张羽

古之画法不复见,六朝人物留遗谱。gǔ zhī huà fǎ bù fù jiàn,liù cháo rén wù liú yí pǔ。
后来山水出新意,二李三王差可睹。hòu lái shān shuǐ chū xīn yì,èr lǐ sān wáng chà kě dǔ。
洪谷之后有关仝,营丘浑雄独造古。hóng gǔ zhī hòu yǒu guān tóng,yíng qiū hún xióng dú zào gǔ。
华原处士笔奇崛,余子纷纷何足数。huá yuán chù shì bǐ qí jué,yú zi fēn fēn hé zú shù。
郭熙平远疑有神,北苑烂漫皆天真。guō xī píng yuǎn yí yǒu shén,běi yuàn làn màn jiē tiān zhēn。
画院宣和众史集,俗笔姿媚非吾伦。huà yuàn xuān hé zhòng shǐ jí,sú bǐ zī mèi fēi wú lún。
岂知南宫迥不群,一扫万古丹青尘。qǐ zhī nán gōng jiǒng bù qún,yī sǎo wàn gǔ dān qīng chén。
神闲笔简意自足,窈窕青山行白云。shén xián bǐ jiǎn yì zì zú,yǎo tiǎo qīng shān xíng bái yún。
黄侯黄侯安得此,元气淋漓犹满纸。huáng hóu huáng hóu ān dé cǐ,yuán qì lín lí yóu mǎn zhǐ。
晴窗拂拭对高秋,恍惚神游华山里。qíng chuāng fú shì duì gāo qiū,huǎng hū shén yóu huá shān lǐ。
生平画癖奈此何,为子试作云山歌。shēng píng huà pǐ nài cǐ hé,wèi zi shì zuò yún shān gē。
珍藏什袭君须记,世间名画今无多。zhēn cáng shén xí jūn xū jì,shì jiān míng huà jīn wú duō。

寄题天目山房歌

张羽

昔卧香炉顶,□观山海图。xī wò xiāng lú dǐng,guān shān hǎi tú。
东游拟拂华盖云,下瞰弱水窥蓬壶。dōng yóu nǐ fú huá gài yún,xià kàn ruò shuǐ kuī péng hú。
天公有目,何不在天,世传寄在兹山颠。tiān gōng yǒu mù,hé bù zài tiān,shì chuán jì zài zī shān diān。
两泓碧水涵霜镜,炯如双曈落天边。liǎng hóng bì shuǐ hán shuāng jìng,jiǒng rú shuāng tóng luò tiān biān。
天高听卑,视亦宜然。tiān gāo tīng bēi,shì yì yí rán。
云有十二清虚之洞府,珠宫贝阙不可睹。yún yǒu shí èr qīng xū zhī dòng fǔ,zhū gōng bèi quē bù kě dǔ。
灵风飒飒卷飞雨,危石深林人上苦。líng fēng sà sà juǎn fēi yǔ,wēi shí shēn lín rén shàng kǔ。
盘涡转毂若雪山,青天际际响天鼓。pán wō zhuǎn gǔ ruò xuě shān,qīng tiān jì jì xiǎng tiān gǔ。
龙藏其中是耶非,但见神鱼作人舞。lóng cáng qí zhōng shì yé fēi,dàn jiàn shén yú zuò rén wǔ。
慎勿戏之逢彼怒,顷刻滂沱泪下土。shèn wù xì zhī féng bǐ nù,qǐng kè pāng tuó lèi xià tǔ。
前年南昌仙,邀我望山雪。qián nián nán chāng xiān,yāo wǒ wàng shān xuě。
神宫玉女待我来,欲往从之路超越。shén gōng yù nǚ dài wǒ lái,yù wǎng cóng zhī lù chāo yuè。
若人有仙骨,居与洞府邻。ruò rén yǒu xiān gǔ,jū yǔ dòng fǔ lín。
双童耕云种瑶草,石田自熟无冬春。shuāng tóng gēng yún zhǒng yáo cǎo,shí tián zì shú wú dōng chūn。
卧处烟霞飞枕席,醉里山花落酒巾。wò chù yān xiá fēi zhěn xí,zuì lǐ shān huā luò jiǔ jīn。
松风萝月朝复暮,坐见麻姑白发新。sōng fēng luó yuè cháo fù mù,zuò jiàn má gū bái fā xīn。
我欲驾白鹿,共子攀云岑。wǒ yù jià bái lù,gòng zi pān yún cén。
请天开两目,照我一片冰雪之清心。qǐng tiān kāi liǎng mù,zhào wǒ yī piàn bīng xuě zhī qīng xīn。
但恐此目不司视,如星有箕斗,不可簸与斟。dàn kǒng cǐ mù bù sī shì,rú xīng yǒu jī dòu,bù kě bǒ yǔ zhēn。
且复临泽漱金碧,听我长歌金石音。qiě fù lín zé shù jīn bì,tīng wǒ zhǎng gē jīn shí yīn。
不然倒却池中水,酿作百斛之春酒,共君酣醉卧云林。bù rán dào què chí zhōng shuǐ,niàng zuò bǎi hú zhī chūn jiǔ,gòng jūn hān zuì wò yún lín。
洪崖举手或相接,更结丹梯千万寻。hóng yá jǔ shǒu huò xiāng jiē,gèng jié dān tī qiān wàn xún。

赠倭翁

张羽

东夷来,语嗢咿。dōng yí lái,yǔ wà yī。
圣人当天九有服,小臣蝼蚁将安归。shèng rén dāng tiān jiǔ yǒu fú,xiǎo chén lóu yǐ jiāng ān guī。
万夫伐竹扶桑涘,夜捣水苔成侧理。wàn fū fá zhú fú sāng sì,yè dǎo shuǐ tái chéng cè lǐ。
制为鹊尾扇参差,再拜献入金门里。zhì wèi què wěi shàn cān chà,zài bài xiàn rù jīn mén lǐ。
君王垂衣坐法宫,天飙□□清秋同。jūn wáng chuí yī zuò fǎ gōng,tiān biāo qīng qiū tóng。
尚方受献应无用,分颁遍与群臣共。shàng fāng shòu xiàn yīng wú yòng,fēn bān biàn yǔ qún chén gòng。
朝下从容冰井台,人人襟袖南熏动。cháo xià cóng róng bīng jǐng tái,rén rén jīn xiù nán xūn dòng。
倭翁来,东夷平,扬皇风四海清。wō wēng lái,dōng yí píng,yáng huáng fēng sì hǎi qīng。

题遵道墨竹歌

张羽

墨竹昉自何人始,辋川石刻今余几。mò zhú fǎng zì hé rén shǐ,wǎng chuān shí kè jīn yú jǐ。
后来萧悦稍出群,香山侍郎独称美。hòu lái xiāo yuè shāo chū qún,xiāng shān shì láng dú chēng měi。
洋州太守善写真,长帽先生差可儗。yáng zhōu tài shǒu shàn xiě zhēn,zhǎng mào xiān shēng chà kě nǐ。
江南谩作金错刀,枝叶离奇何足齿。jiāng nán mán zuò jīn cuò dāo,zhī yè lí qí hé zú chǐ。
北方作者夸澹游,房山继之妙莫比。běi fāng zuò zhě kuā dàn yóu,fáng shān jì zhī miào mò bǐ。
湖州公子最擅名,同时亦数蓟丘李。hú zhōu gōng zi zuì shàn míng,tóng shí yì shù jì qiū lǐ。
蓟丘有子能传家,笔势翩翩此其是。jì qiū yǒu zi néng chuán jiā,bǐ shì piān piān cǐ qí shì。
一竿玉立无因依,风露淋漓犹满纸。yī gān yù lì wú yīn yī,fēng lù lín lí yóu mǎn zhǐ。
想当涂洒发幽兴,静对山僧北窗里。xiǎng dāng tú sǎ fā yōu xīng,jìng duì shān sēng běi chuāng lǐ。
江湖无人老成尽,百艺荒凉今已矣。jiāng hú wú rén lǎo chéng jǐn,bǎi yì huāng liáng jīn yǐ yǐ。
展图三叹墨君堂,秋声满座悲风起。zhǎn tú sān tàn mò jūn táng,qiū shēng mǎn zuò bēi fēng qǐ。

梅花初月楼歌

张羽

吾闻仙人好楼居,乃在阆风之圃玄洲之墟。wú wén xiān rén hǎo lóu jū,nǎi zài láng fēng zhī pǔ xuán zhōu zhī xū。
云窗雾阁千仞表,青天十二金芙蕖。yún chuāng wù gé qiān rèn biǎo,qīng tiān shí èr jīn fú qú。
风舟不可以径度,安能跨海骑鲸鱼。fēng zhōu bù kě yǐ jìng dù,ān néng kuà hǎi qí jīng yú。
新安先生列仙儒,卜居半生茅未诛。xīn ān xiān shēng liè xiān rú,bo jū bàn shēng máo wèi zhū。
晓携青鹿向烟雾,一径初入千萦纡。xiǎo xié qīng lù xiàng yān wù,yī jìng chū rù qiān yíng yū。
桃源忽向眼中见,风物但是秦人余。táo yuán hū xiàng yǎn zhōng jiàn,fēng wù dàn shì qín rén yú。
五丁何年斧凿枢,洞户夹立宁平舒。wǔ dīng hé nián fǔ záo shū,dòng hù jiā lì níng píng shū。
纷纷过客不敢有,山君守护烦呵嘘。fēn fēn guò kè bù gǎn yǒu,shān jūn shǒu hù fán hē xū。
先生结楼万木杪,迥如丽谯雄且孤。xiān shēng jié lóu wàn mù miǎo,jiǒng rú lì qiáo xióng qiě gū。
连峰忽断西南隅,开楼见月蛾眉初。lián fēng hū duàn xī nán yú,kāi lóu jiàn yuè é méi chū。
梅花千树雪,不如飞觞醉月弄花影,炯然身堕白玉壶。méi huā qiān shù xuě,bù rú fēi shāng zuì yuè nòng huā yǐng,jiǒng rán shēn duò bái yù hú。
侍郎结发读父书,十年闭楼山不看,一朝征起青云衢,佩玉日向君门趍。shì láng jié fā dú fù shū,shí nián bì lóu shān bù kàn,yī cháo zhēng qǐ qīng yún qú,pèi yù rì xiàng jūn mén chí。
楼前梅花自开落,楼头明月还盈虚。lóu qián méi huā zì kāi luò,lóu tóu míng yuè hái yíng xū。
南窗孤烛照归梦,觉来枕席非吾庐。nán chuāng gū zhú zhào guī mèng,jué lái zhěn xí fēi wú lú。
且当致身佐唐虞,夔龙岂容混樵渔。qiě dāng zhì shēn zuǒ táng yú,kuí lóng qǐ róng hùn qiáo yú。
长干美酒熟可沽,梅花如雪覆绿芜。zhǎng gàn měi jiǔ shú kě gū,méi huā rú xuě fù lǜ wú。
神州月色天下殊,何用区区怀故都。shén zhōu yuè sè tiān xià shū,hé yòng qū qū huái gù dōu。
花间卧月红?毹,人生花月何处无。huā jiān wò yuè hóng shū,rén shēng huā yuè hé chù wú。

题陈升画马

张羽

开元之中马独盛,秦汉以来难及之。kāi yuán zhī zhōng mǎ dú shèng,qín hàn yǐ lái nán jí zhī。
岂惟监牧效才艺,画史往往称神奇。qǐ wéi jiān mù xiào cái yì,huà shǐ wǎng wǎng chēng shén qí。
拳毛玉花最难写,只许曾羁名当时。quán máo yù huā zuì nán xiě,zhǐ xǔ céng jī míng dāng shí。
亦有弟子沙苑丞,不解骨法空毛皮。yì yǒu dì zi shā yuàn chéng,bù jiě gǔ fǎ kōng máo pí。
近代吴兴赵公子,雍也其子名相驰。jìn dài wú xīng zhào gōng zi,yōng yě qí zi míng xiāng chí。
后来陈升号入宝,升今已老继者谁。hòu lái chén shēng hào rù bǎo,shēng jīn yǐ lǎo jì zhě shuí。
青桐飒飒凉风吹,奚官朝出试马时。qīng tóng sà sà liáng fēng chuī,xī guān cháo chū shì mǎ shí。
前者回顾后者随,精神不动鬃毛垂。qián zhě huí gù hòu zhě suí,jīng shén bù dòng zōng máo chuí。
唐家四十三万匹,如此骏骨亦恐稀。táng jiā sì shí sān wàn pǐ,rú cǐ jùn gǔ yì kǒng xī。
呜呼世间驽骀方满地,安得睹此真龙姿。wū hū shì jiān nú dài fāng mǎn dì,ān dé dǔ cǐ zhēn lóng zī。

题徐士元所画□面

张羽

营丘老山百世师,后来学者有郭熙。yíng qiū lǎo shān bǎi shì shī,hòu lái xué zhě yǒu guō xī。
寒林平远世岂有,往往赝本传其疑。hán lín píng yuǎn shì qǐ yǒu,wǎng wǎng yàn běn chuán qí yí。
吴兴徐卿好心手,貌得郭熙定真否。wú xīng xú qīng hǎo xīn shǒu,mào dé guō xī dìng zhēn fǒu。
二三野人长松下,茅屋正对青山口。èr sān yě rén zhǎng sōng xià,máo wū zhèng duì qīng shān kǒu。
前者回顾后者恭,抱琴伛偻随孤童。qián zhě huí gù hòu zhě gōng,bào qín yǔ lóu suí gū tóng。
世间岂复有此辈,定是栗里柴桑翁。shì jiān qǐ fù yǒu cǐ bèi,dìng shì lì lǐ chái sāng wēng。
请君更试虎头笔,为写我象参其中。qǐng jūn gèng shì hǔ tóu bǐ,wèi xiě wǒ xiàng cān qí zhōng。

题幼文为费景祥写古萧山寺图

张羽

山人手持酒一卮,长跪向我求新诗。shān rén shǒu chí jiǔ yī zhī,zhǎng guì xiàng wǒ qiú xīn shī。
自言此□君所识,乃是河南使君之所为。zì yán cǐ jūn suǒ shí,nǎi shì hé nán shǐ jūn zhī suǒ wèi。
□厓怒瀑形绝奇,天门阁道相因依。yá nù pù xíng jué qí,tiān mén gé dào xiāng yīn yī。
中有台殿横天梯,金绳碧瓦光参差。zhōng yǒu tái diàn héng tiān tī,jīn shéng bì wǎ guāng cān chà。
使君当年作此时,只是昂藏一布衣。shǐ jūn dāng nián zuò cǐ shí,zhǐ shì áng cáng yī bù yī。
豪雄意气今已□,图画应知得者稀。háo xióng yì qì jīn yǐ,tú huà yīng zhī dé zhě xī。
右丞辋川不易得,此公名位岂卑微。yòu chéng wǎng chuān bù yì dé,cǐ gōng míng wèi qǐ bēi wēi。
请语世上悠悠者,人生贫贱安可欺,人生贫贱安可欺。qǐng yǔ shì shàng yōu yōu zhě,rén shēng pín jiàn ān kě qī,rén shēng pín jiàn ān kě qī。

题唐子华云山歌

张羽

国朝画品谁第一,房山尚书赵公子。guó cháo huà pǐn shuí dì yī,fáng shān shàng shū zhào gōng zi。
二公何以能绝伦,丘壑乃自胸中起。èr gōng hé yǐ néng jué lún,qiū hè nǎi zì xiōng zhōng qǐ。
由来书画总心画,政自不在丹青里。yóu lái shū huà zǒng xīn huà,zhèng zì bù zài dān qīng lǐ。
当时岂无刘与商,屏障纷纶何足齿。dāng shí qǐ wú liú yǔ shāng,píng zhàng fēn lún hé zú chǐ。
唐侯自是吴兴秀,爱画仿佛郭与李。táng hóu zì shì wú xīng xiù,ài huà fǎng fú guō yǔ lǐ。
长松平远早已工,更上歙州看山水。zhǎng sōng píng yuǎn zǎo yǐ gōng,gèng shàng shè zhōu kàn shān shuǐ。
归来却师董北苑,参以房山势莫比。guī lái què shī dǒng běi yuàn,cān yǐ fáng shān shì mò bǐ。
始知绝艺老更成,画师俗辈那知此。shǐ zhī jué yì lǎo gèng chéng,huà shī sú bèi nà zhī cǐ。
此图三尺谁为赠,云气苍茫石磈磊。cǐ tú sān chǐ shuí wèi zèng,yún qì cāng máng shí wěi lěi。
牛羊未归樵子出,户牖寥落苍崖底。niú yáng wèi guī qiáo zi chū,hù yǒu liáo luò cāng yá dǐ。
写成不题岁月字,要是头白居乡里。xiě chéng bù tí suì yuè zì,yào shì tóu bái jū xiāng lǐ。
乾坤浩荡江海空,后人未续前人死。qián kūn hào dàng jiāng hǎi kōng,hòu rén wèi xù qián rén sǐ。
为君题诗三叹息,世上好手今余几。wèi jūn tí shī sān tàn xī,shì shàng hǎo shǒu jīn yú jǐ。
鸣呼尚书公子不复见,得见唐侯斯可矣。míng hū shàng shū gōng zi bù fù jiàn,dé jiàn táng hóu sī kě yǐ。

长洲行送黄茂宰之官长洲

张羽

昔我扬帆向东海,吊古直上姑苏台。xī wǒ yáng fān xiàng dōng hǎi,diào gǔ zhí shàng gū sū tái。
洞庭水树净如发,一片吴江天际来。dòng tíng shuǐ shù jìng rú fā,yī piàn wú jiāng tiān jì lái。
长洲逶迤覆绿水,金沙荡漾□光起。zhǎng zhōu wēi yí fù lǜ shuǐ,jīn shā dàng yàng guāng qǐ。
不见夫差荡桨归,空有芍药似西子。bù jiàn fū chà dàng jiǎng guī,kōng yǒu sháo yào shì xī zi。
阊门大道多酒楼,美人如雪楼上头。chāng mén dà dào duō jiǔ lóu,měi rén rú xuě lóu shàng tóu。
争唱吴歌送吴酒,玉盘纤手进冰羞,劝人但饮不须愁。zhēng chàng wú gē sòng wú jiǔ,yù pán xiān shǒu jìn bīng xiū,quàn rén dàn yǐn bù xū chóu。
伍员吹箫,去国成名。wǔ yuán chuī xiāo,qù guó chéng míng。
鸱夷一去,流恨无声。chī yí yī qù,liú hèn wú shēng。
要离已矣,高坟峥嵘。yào lí yǐ yǐ,gāo fén zhēng róng。
樵儿踯躅,芳草春生。qiáo ér zhí zhú,fāng cǎo chūn shēng。
何如三让人,孤名如水清。hé rú sān ràng rén,gū míng rú shuǐ qīng。
亦有挂剑翁,生死见交情。yì yǒu guà jiàn wēng,shēng sǐ jiàn jiāo qíng。
薄俗轻然诺,乾坤长战争。báo sú qīng rán nuò,qián kūn zhǎng zhàn zhēng。
两贤不可作,令我泪沾缨。liǎng xián bù kě zuò,lìng wǒ lèi zhān yīng。
君发金陵腊未残,君到吴门春已还。jūn fā jīn líng là wèi cán,jūn dào wú mén chūn yǐ hái。
邑人讼少清且闲,还同谢眺看青山。yì rén sòng shǎo qīng qiě xián,hái tóng xiè tiào kàn qīng shān。
开元寺里题诗处,访我旧墨苍苔间。kāi yuán sì lǐ tí shī chù,fǎng wǒ jiù mò cāng tái jiān。
倘过皋桥烦借问,恐有高人梁伯鸾。tǎng guò gāo qiáo fán jiè wèn,kǒng yǒu gāo rén liáng bó luán。

日上人深居庵

张羽

古槐僧,古槐僧,何处深居白云里。gǔ huái sēng,gǔ huái sēng,hé chù shēn jū bái yún lǐ。
禅心乍可拟虚空,世事都将等流水。chán xīn zhà kě nǐ xū kōng,shì shì dōu jiāng děng liú shuǐ。
长年禁足不辞山,一日化衣曾入市。zhǎng nián jìn zú bù cí shān,yī rì huà yī céng rù shì。
闲分碧涧浸杨枝,戏采青松为麈尾。xián fēn bì jiàn jìn yáng zhī,xì cǎi qīng sōng wèi zhǔ wěi。
窗间啼鸟寂不闻,掌上□珠聊渡尔。chuāng jiān tí niǎo jì bù wén,zhǎng shàng zhū liáo dù ěr。
尚嫌宿习除诗句,况肯劳生为妻子。shàng xián sù xí chú shī jù,kuàng kěn láo shēng wèi qī zi。
古槐僧,谁得似。gǔ huái sēng,shuí dé shì。

松下问童图

张羽

宣和天子开南苑,画史当时皆妙选。xuān hé tiān zi kāi nán yuàn,huà shǐ dāng shí jiē miào xuǎn。
王孙公族总好此,精绝谁知赵希远。wáng sūn gōng zú zǒng hǎo cǐ,jīng jué shuí zhī zhào xī yuǎn。
君不见开元之中世称文,宗室亦有李将军。jūn bù jiàn kāi yuán zhī zhōng shì chēng wén,zōng shì yì yǒu lǐ jiāng jūn。
希远师之得其妙,思陵宝重□千钧。xī yuǎn shī zhī dé qí miào,sī líng bǎo zhòng qiān jūn。
松下何人白练裙,萧散似是华阳君。sōng xià hé rén bái liàn qún,xiāo sàn shì shì huá yáng jūn。
展图安得从尔去,相侔吹笙卧白云。zhǎn tú ān dé cóng ěr qù,xiāng móu chuī shēng wò bái yún。

题高尚书山水

张羽

君家此画何由得,峭壁阴森如铁色。jūn jiā cǐ huà hé yóu dé,qiào bì yīn sēn rú tiě sè。
高阁平临烟雾低,长松□舍雷雨黑。gāo gé píng lín yān wù dī,zhǎng sōng shě léi yǔ hēi。
寒绡七尺半是云,深林窈窕路莫分。hán xiāo qī chǐ bàn shì yún,shēn lín yǎo tiǎo lù mò fēn。
幽寻恐与神明遇,静听唯应猿狖闻。yōu xún kǒng yǔ shén míng yù,jìng tīng wéi yīng yuán yòu wén。
海岳者图绝低小,后来作者何足云。hǎi yuè zhě tú jué dī xiǎo,hòu lái zuò zhě hé zú yún。
主人借问谁能尔,定是房山高使君。zhǔ rén jiè wèn shuí néng ěr,dìng shì fáng shān gāo shǐ jūn。