古诗词

沈氏宜春堂屏徐给事贲所画春云叠嶂

张羽

休文堂前花满枝,风物四时春更宜。xiū wén táng qián huā mǎn zhī,fēng wù sì shí chūn gèng yí。
前年三月宴客时,坐上才杰皆能诗。qián nián sān yuè yàn kè shí,zuò shàng cái jié jiē néng shī。
众中独许姑苏客,千里江山贮胸臆。zhòng zhōng dú xǔ gū sū kè,qiān lǐ jiāng shān zhù xiōng yì。
醉来意气为倾倒,写出层层好山色。zuì lái yì qì wèi qīng dào,xiě chū céng céng hǎo shān sè。
素屏十尺粉垩鲜,千岩万嶂含春烟。sù píng shí chǐ fěn è xiān,qiān yán wàn zhàng hán chūn yān。
客子疑行灞桥路,人家似住武陵源。kè zi yí xíng bà qiáo lù,rén jiā shì zhù wǔ líng yuán。
山僧投寺乱松里,山下鸟啼人未起。shān sēng tóu sì luàn sōng lǐ,shān xià niǎo tí rén wèi qǐ。
柴扉日出扃薜萝,渔网波生撒江水。chái fēi rì chū jiōng bì luó,yú wǎng bō shēng sā jiāng shuǐ。
楚水湘云互蔽亏,渚宫隔岸遥霏微。chǔ shuǐ xiāng yún hù bì kuī,zhǔ gōng gé àn yáo fēi wēi。
东崦晴岚西崦雨,何处长歌樵子归。dōng yān qíng lán xī yān yǔ,hé chù zhǎng gē qiáo zi guī。
亭下流泉春浩浩,上有居人往来道。tíng xià liú quán chūn hào hào,shàng yǒu jū rén wǎng lái dào。
相过总是看山来,衣冠虽别情皆好。xiāng guò zǒng shì kàn shān lái,yī guān suī bié qíng jiē hǎo。
主人爱玩不下堂,清晨扫地坐焚香。zhǔ rén ài wán bù xià táng,qīng chén sǎo dì zuò fén xiāng。
晴看似见孤云起,莫对疑闻细草芳。qíng kàn shì jiàn gū yún qǐ,mò duì yí wén xì cǎo fāng。
夫君平生于我厚,记君新吟常在口。fū jūn píng shēng yú wǒ hòu,jì jūn xīn yín cháng zài kǒu。
长干一去无尺书,谩对此图嗟妙手。zhǎng gàn yī qù wú chǐ shū,mán duì cǐ tú jiē miào shǒu。
一从作吏此事废,从前画癖今除否。yī cóng zuò lì cǐ shì fèi,cóng qián huà pǐ jīn chú fǒu。
遥知紫陌红尘下,每为云山一回首。yáo zhī zǐ mò hóng chén xià,měi wèi yún shān yī huí shǒu。
人生适意在杯酒,万事浮云亦何有。rén shēng shì yì zài bēi jiǔ,wàn shì fú yún yì hé yǒu。
君乎何日归去来,画里青山待君久。jūn hū hé rì guī qù lái,huà lǐ qīng shān dài jūn jiǔ。
张羽

张羽

张羽(1333-1385)元末明初文人。字来仪,更字附凤,号静居,浔阳(今江西九江)人,后移居吴兴(今浙江湖州),与高启、杨基、徐贲称为“吴中四杰”,又与高启、王行、徐贲等十人,人称“北郭十才子”,亦为明初十才子之一。官至太常丞,山水宗法米氏父子,诗作笔力雄放俊逸。张羽好著述,文辞精洁典雅,诗咏深思冶炼,朴实含华。书法纤婉有异趣,仿佛谢庄月赋。隶书效法韩择木、楷书临摹王羲之曹娥碑,虽未精极,却能离俗而入于雅。画山水法米氏父子及高克恭,笔力苍秀,品在方从义上。 张羽的作品>>

猜您喜欢

题倭翁

张羽

青宫甲观倚云开,侍从如云总俊才。qīng gōng jiǎ guān yǐ yún kāi,shì cóng rú yún zǒng jùn cái。
昨暮传宣容握扇,丹墀清晓谢恩来。zuó mù chuán xuān róng wò shàn,dān chí qīng xiǎo xiè ēn lái。

赠卜者

张羽

老依卜市不论钱,习静年来白已玄。lǎo yī bo shì bù lùn qián,xí jìng nián lái bái yǐ xuán。
安得相逢王辅嗣,垂帘闲坐说先天。ān dé xiāng féng wáng fǔ sì,chuí lián xián zuò shuō xiān tiān。

暮过西崦

张羽

白水泱泱绕坏堤,隔林遥听夕阳鸡。bái shuǐ yāng yāng rào huài dī,gé lín yáo tīng xī yáng jī。
闲行每到东边少,为有青山在屋西。xián xíng měi dào dōng biān shǎo,wèi yǒu qīng shān zài wū xī。

题画二首

张羽

千里生还不负期,入门成喜复成悲。qiān lǐ shēng hái bù fù qī,rù mén chéng xǐ fù chéng bēi。
忽看画里青山色,犹道长干雨后时。hū kàn huà lǐ qīng shān sè,yóu dào zhǎng gàn yǔ hòu shí。

题画二首

张羽

孤舟五月发金陵,遥见家山喜不胜。gū zhōu wǔ yuè fā jīn líng,yáo jiàn jiā shān xǐ bù shèng。
却忆石头城上望,白云何处是吴兴。què yì shí tóu chéng shàng wàng,bái yún hé chù shì wú xīng。

横云迭嶂图

张羽

丹崖碧嶂杳难攀,台殿高低积翠间。dān yá bì zhàng yǎo nán pān,tái diàn gāo dī jī cuì jiān。
试遣北人来看着,多应说似洛阳山。shì qiǎn běi rén lái kàn zhe,duō yīng shuō shì luò yáng shān。

题画赠长兴杜典史浚

张羽

下若溪头山似戟,武昌门外柳如烟。xià ruò xī tóu shān shì jǐ,wǔ chāng mén wài liǔ rú yān。
何如肆射平其去,束带闲耕墓下田。hé rú sì shè píng qí qù,shù dài xián gēng mù xià tián。

题画

张羽

百道清泉石上流,白云初起乱峰秋。bǎi dào qīng quán shí shàng liú,bái yún chū qǐ luàn fēng qiū。
此中疑有陶弘景,高卧松风第一楼。cǐ zhōng yí yǒu táo hóng jǐng,gāo wò sōng fēng dì yī lóu。

题画

张羽

旧是云山自在身,误将书剑逐风尘。jiù shì yún shān zì zài shēn,wù jiāng shū jiàn zhú fēng chén。
犊车何日移家去,还作条桑种杏人。dú chē hé rì yí jiā qù,hái zuò tiáo sāng zhǒng xìng rén。

题画赠税司吏

张羽

缗钱算罢无余事,日日溪头醒复醉。mín qián suàn bà wú yú shì,rì rì xī tóu xǐng fù zuì。
长安七相并五侯,何似吴兴折腰吏。zhǎng ān qī xiāng bìng wǔ hóu,hé shì wú xīng zhé yāo lì。

梦中赋

张羽

西施江上采荷花,孔盖如云万扇遮。xī shī jiāng shàng cǎi hé huā,kǒng gài rú yún wàn shàn zhē。
如今不敢人窥着,昔日人看隘若耶。rú jīn bù gǎn rén kuī zhe,xī rì rén kàn ài ruò yé。

重午回文

张羽

轻罗扇试新词好,玉臂双□彩缕长。qīng luó shàn shì xīn cí hǎo,yù bì shuāng cǎi lǚ zhǎng。
清簟昼闲人斗草,午风微袅篆炉香。qīng diàn zhòu xián rén dòu cǎo,wǔ fēng wēi niǎo zhuàn lú xiāng。

寄灵隐良泐二长老

张羽

两禅相对一灯悬,鹫岭龙宫地悄然。liǎng chán xiāng duì yī dēng xuán,jiù lǐng lóng gōng dì qiāo rán。
七百年来无好句,泉声空绕寺门前。qī bǎi nián lái wú hǎo jù,quán shēng kōng rào sì mén qián。

孟浩然雪竹图

张羽

雪满秦京欲去迟,故人当路谩相知。xuě mǎn qín jīng yù qù chí,gù rén dāng lù mán xiāng zhī。
平生多少惊人句,却向君前诵怨诗。píng shēng duō shǎo jīng rén jù,què xiàng jūn qián sòng yuàn shī。

林下烧笋

张羽

乱堆黄叶就林边,火力均时味已全。luàn duī huáng yè jiù lín biān,huǒ lì jūn shí wèi yǐ quán。
日暮栖禽疑未下,竹根犹自起残烟。rì mù qī qín yí wèi xià,zhú gēn yóu zì qǐ cán yān。