古诗词

少年行

蓝仁

东家少年子,挺挺七尺躯。dōng jiā shǎo nián zi,tǐng tǐng qī chǐ qū。
适遭风尘起,应募趋名都。shì zāo fēng chén qǐ,yīng mù qū míng dōu。
明甲金铁坚,宝刀冰雪如。míng jiǎ jīn tiě jiān,bǎo dāo bīng xuě rú。
朝随霍嫖姚,暮逐李轻车。cháo suí huò piáo yáo,mù zhú lǐ qīng chē。
手挽二石弓,腰悬双虎符。shǒu wǎn èr shí gōng,yāo xuán shuāng hǔ fú。
击刺当万人,飞扬凌八区。jī cì dāng wàn rén,fēi yáng líng bā qū。
椎牛会宾客,考鼓吹笙竽。chuí niú huì bīn kè,kǎo gǔ chuī shēng yú。
意气拟卿相,光辉生里闾。yì qì nǐ qīng xiāng,guāng huī shēng lǐ lǘ。
西邻有迂士,白首讲玄虚。xī lín yǒu yū shì,bái shǒu jiǎng xuán xū。
贫无担石储,富有万卷书。pín wú dān shí chǔ,fù yǒu wàn juǎn shū。

蓝仁

元明间福建崇安人,字静之。元末与弟蓝仁智俱往武夷师杜本,受四明任士林诗法,遂弃科举,专意为诗。后辟武夷书院山长,迁邵武尉,不赴。入明,例徙凤阳,居琅邪数月,放归,以寿终。其诗和平雅澹。有《蓝山集》。 蓝仁的作品>>

猜您喜欢

题黄仲文为孔方作松林樵者图

蓝仁

伐木幽人入翠微,松间久坐澹忘机。fá mù yōu rén rù cuì wēi,sōng jiān jiǔ zuò dàn wàng jī。
百年霜雪高柯在,一曲天风古调稀。bǎi nián shuāng xuě gāo kē zài,yī qū tiān fēng gǔ diào xī。
放笔拟将韦偃敌,携书懒逐买臣归。fàng bǐ nǐ jiāng wéi yǎn dí,xié shū lǎn zhú mǎi chén guī。
图成寄示宁无意,伴我山中老采薇。tú chéng jì shì níng wú yì,bàn wǒ shān zhōng lǎo cǎi wēi。

题黄仲文为孔方作松林樵者图

蓝仁

松下幽人不受呼,低头屈膝对双株。sōng xià yōu rén bù shòu hū,dī tóu qū xī duì shuāng zhū。
半空翠色连苍蔼,片石清阴转白驹。bàn kōng cuì sè lián cāng ǎi,piàn shí qīng yīn zhuǎn bái jū。
兀坐似忘浮世事,乍逢应讶列仙癯。wù zuò shì wàng fú shì shì,zhà féng yīng yà liè xiān qú。
庐山五老峰前路,还有云巢似此无。lú shān wǔ lǎo fēng qián lù,hái yǒu yún cháo shì cǐ wú。

谢卢石堂惠白露茶

蓝仁

武夷山里谪仙人,采得云岩第一春。wǔ yí shān lǐ zhé xiān rén,cǎi dé yún yán dì yī chūn。
丹灶烟轻香不变,石泉火活味逾新。dān zào yān qīng xiāng bù biàn,shí quán huǒ huó wèi yú xīn。
春风树老旗枪尽,白露芽生粟粒匀。chūn fēng shù lǎo qí qiāng jǐn,bái lù yá shēng sù lì yún。
欲写微吟报佳惠,枯肠搜尽兴空频。yù xiě wēi yín bào jiā huì,kū cháng sōu jǐn xīng kōng pín。

云壑寄惠黄杨木簪并诗

蓝仁

黄杨为木至精坚,寸干三春长未全。huáng yáng wèi mù zhì jīng jiān,cùn gàn sān chūn zhǎng wèi quán。
偶乞馀材簪短发,兼烦佳句寄衰年。ǒu qǐ yú cái zān duǎn fā,jiān fán jiā jù jì shuāi nián。
箨冠不用傍人整,槲笠还宜覆顶圆。tuò guān bù yòng bàng rén zhěng,hú lì hái yí fù dǐng yuán。
惭愧病躯梳沐少,鬅松双鬓日高眠。cán kuì bìng qū shū mù shǎo,péng sōng shuāng bìn rì gāo mián。

九日席上呈兼善伯寿

蓝仁

九日欢游处处同,微躯僵坐似枯松。jiǔ rì huān yóu chù chù tóng,wēi qū jiāng zuò shì kū sōng。
强开桑落招诗社,倦插茱萸到病翁。qiáng kāi sāng luò zhāo shī shè,juàn chā zhū yú dào bìng wēng。
张子思归心漫苦,刘郎题咏意先慵。zhāng zi sī guī xīn màn kǔ,liú láng tí yǒng yì xiān yōng。
瓦盆到手俱?醉,天道无知伯道穷。wǎ pén dào shǒu jù pīn zuì,tiān dào wú zhī bó dào qióng。

求河泊刘昌期贡馀茶其二

蓝仁

河官暂托贡茶臣,行李山中住数旬。hé guān zàn tuō gòng chá chén,xíng lǐ shān zhōng zhù shù xún。
万指入云频采绿,千峰过雨自生春。wàn zhǐ rù yún pín cǎi lǜ,qiān fēng guò yǔ zì shēng chūn。
封题上品输天府,收拾馀芳寄野人。fēng tí shàng pǐn shū tiān fǔ,shōu shí yú fāng jì yě rén。
老我空肠无一字,清风两腋愿轻身。lǎo wǒ kōng cháng wú yī zì,qīng fēng liǎng yè yuàn qīng shēn。

盆松乃慈谷手植

蓝仁

瓦盆乞得小松栽,谁拨霜根向断崖。wǎ pén qǐ dé xiǎo sōng zāi,shuí bō shuāng gēn xiàng duàn yá。
盘屈岂能移本性,低回故欲困长材。pán qū qǐ néng yí běn xìng,dī huí gù yù kùn zhǎng cái。
吞声莫向秋风诉,抗节从教腊雪埋。tūn shēng mò xiàng qiū fēng sù,kàng jié cóng jiào là xuě mái。
更后千年枝已长,仙人应化鹤飞来。gèng hòu qiān nián zhī yǐ zhǎng,xiān rén yīng huà hè fēi lái。

尝梨

蓝仁

庭前梨熟闹儿重,踏树攀枝渐欲空。tíng qián lí shú nào ér zhòng,tà shù pān zhī jiàn yù kōng。
一团削玉并刀下,数片浮冰碧碗中。yī tuán xuē yù bìng dāo xià,shù piàn fú bīng bì wǎn zhōng。
疗渴已能除痼疾,尝新何幸及衰翁。liáo kě yǐ néng chú gù jí,cháng xīn hé xìng jí shuāi wēng。
仙人只爱如瓜枣,安得移根种海东。xiān rén zhǐ ài rú guā zǎo,ān dé yí gēn zhǒng hǎi dōng。

盆梅乃林希玄寄惠

蓝仁

罗浮唤醒雪霜魂,知是孤山几代孙。luó fú huàn xǐng xuě shuāng hún,zhī shì gū shān jǐ dài sūn。
冷蕊疏枝低作干,苍苔翠藓近移根。lěng ruǐ shū zhī dī zuò gàn,cāng tái cuì xiǎn jìn yí gēn。
未论大用调金鼎,已许平生老瓦盆。wèi lùn dà yòng diào jīn dǐng,yǐ xǔ píng shēng lǎo wǎ pén。
岁暮徜徉三友在,寒松瘦竹共柴门。suì mù cháng yáng sān yǒu zài,hán sōng shòu zhú gòng chái mén。

盆梅乃林希玄寄惠

蓝仁

托根盆盎似藏身,五蕊三花小试春。tuō gēn pén àng shì cáng shēn,wǔ ruǐ sān huā xiǎo shì chūn。
水月影随灯火转,山林迹共市廛亲。shuǐ yuè yǐng suí dēng huǒ zhuǎn,shān lín jì gòng shì chán qīn。
陇头不为行人折,湖上空怀处士邻。lǒng tóu bù wèi xíng rén zhé,hú shàng kōng huái chù shì lín。
最念平生清白操,偶抛霜雪傍光尘。zuì niàn píng shēng qīng bái cāo,ǒu pāo shuāng xuě bàng guāng chén。

送梨与刘镇抚

蓝仁

自得佳名百果宗,累累几度熟秋风。zì dé jiā míng bǎi guǒ zōng,lèi lèi jǐ dù shú qiū fēng。
树根频扫林无蚁,竹叶重遮谷有蜂。shù gēn pín sǎo lín wú yǐ,zhú yè zhòng zhē gǔ yǒu fēng。
挥刃即看冰片落,登盘唯恐雪花融。huī rèn jí kàn bīng piàn luò,dēng pán wéi kǒng xuě huā róng。
野人久念将军渴,远递双筐手自封。yě rén jiǔ niàn jiāng jūn kě,yuǎn dì shuāng kuāng shǒu zì fēng。

瑞香

蓝仁

南园秋色尽凋零,别有幽芳出远林。nán yuán qiū sè jǐn diāo líng,bié yǒu yōu fāng chū yuǎn lín。
叶布绿云晴霭霭,花攒红粟晓森森。yè bù lǜ yún qíng ǎi ǎi,huā zǎn hóng sù xiǎo sēn sēn。
雪中吐艳争春早,露里浮香坐夜深。xuě zhōng tǔ yàn zhēng chūn zǎo,lù lǐ fú xiāng zuò yè shēn。
不与梅花同素淡,时人少识岁寒心。bù yǔ méi huā tóng sù dàn,shí rén shǎo shí suì hán xīn。

瑞香

蓝仁

儿时长记侍重闱,频向花前戏彩衣。ér shí zhǎng jì shì zhòng wéi,pín xiàng huā qián xì cǎi yī。
春树婆娑低几杖,夜香浮动袭屏帏。chūn shù pó suō dī jǐ zhàng,yè xiāng fú dòng xí píng wéi。
用心霜雪开时早,晦迹山林识者稀。yòng xīn shuāng xuě kāi shí zǎo,huì jì shān lín shí zhě xī。
四十年馀看物变,又扶衰病对芳菲。sì shí nián yú kàn wù biàn,yòu fú shuāi bìng duì fāng fēi。

瑞香

蓝仁

瑞香当作百花宗,翠叶朱蕤碧玉丛。ruì xiāng dāng zuò bǎi huā zōng,cuì yè zhū ruí bì yù cóng。
先得阳和开两月,也禁霜雪度三冬。xiān dé yáng hé kāi liǎng yuè,yě jìn shuāng xuě dù sān dōng。
江梅比节终藏白,仙杏同时合酿红。jiāng méi bǐ jié zhōng cáng bái,xiān xìng tóng shí hé niàng hóng。
华石纲中招不去,山林岁晚强为容。huá shí gāng zhōng zhāo bù qù,shān lín suì wǎn qiáng wèi róng。

送梨与云松

蓝仁

百果称宗品最奇,餐冰咽雪食如饴。bǎi guǒ chēng zōng pǐn zuì qí,cān bīng yàn xuě shí rú yí。
十年雨露栽培力,八月秋风采摘时。shí nián yǔ lù zāi péi lì,bā yuè qiū fēng cǎi zhāi shí。
登俎应知全味在,倾筐还动故人思。dēng zǔ yīng zhī quán wèi zài,qīng kuāng hái dòng gù rén sī。
张公大谷犹多树,芜没中园久不治。zhāng gōng dà gǔ yóu duō shù,wú méi zhōng yuán jiǔ bù zhì。