古诗词

元日试笔用除夜韵

孙传庭

岁从今日首,腊自昨宵除。suì cóng jīn rì shǒu,là zì zuó xiāo chú。
郡邑惊危后,乾坤战伐馀。jùn yì jīng wēi hòu,qián kūn zhàn fá yú。
物华人自竞,世局我全疏。wù huá rén zì jìng,shì jú wǒ quán shū。
何似悠悠者,渔樵老孟诸。hé shì yōu yōu zhě,yú qiáo lǎo mèng zhū。
孙传庭

孙传庭

明代州振武卫人,字伯雅,一说字百雅,号白谷。万历四十七年进士。授永城知县,以才调商丘。天启中,历吏部主事、郎中。魏忠贤乱政,乞归。崇祯八年,由验封郎中超迁顺天府丞。陕西农民军势盛,地方人谓巡抚庸懦,乃推边才用传庭。次年赴抚陕。在任严征发期会,一切以军法办事,擒杀高迎祥、蝎子块(拓养坤)等。与本兵杨嗣昌之议不合,遂相矛盾。十一年,与曹变蛟大破李自成。关中无战事。旋以清兵入畿辅,被召入卫,要求见帝面陈大计。为杨嗣昌所诬,下狱。十五年,陕督汪乔年败死,开封危急,乃起兵部侍郎,总督陕西。以朝命促战,出兵河南,败于郏县。还陕后,备战练兵。明年加尚书,称督师。复以朝命促战,不得已而出兵,败于汝州,退至潼关而死。谥忠靖。有《白谷集》、《鉴劳录》。 孙传庭的作品>>

猜您喜欢

遣病

孙传庭

病来不讶世缘奇,久病翻知病却宜。bìng lái bù yà shì yuán qí,jiǔ bìng fān zhī bìng què yí。
天上神仙如不病,月中灵药欲何为。tiān shàng shén xiān rú bù bìng,yuè zhōng líng yào yù hé wèi。
姓名已落时人忌,诗句还生真宰疑。xìng míng yǐ luò shí rén jì,shī jù hái shēng zhēn zǎi yí。
伏枕尽教儒雅废,渐还懵懂觉堪支。fú zhěn jǐn jiào rú yǎ fèi,jiàn hái měng dǒng jué kān zhī。

送张深之归里省亲深之雅负奇任侠诗意颇涉规劝知不足当一哂也

孙传庭

北风吹冷透征裘,河水凝愁冻不流。běi fēng chuī lěng tòu zhēng qiú,hé shuǐ níng chóu dòng bù liú。
云绕高都瞻大麓,雪棼上馆忆并州。yún rào gāo dōu zhān dà lù,xuě fén shàng guǎn yì bìng zhōu。
藏身莫遣千秋失,有母须教七尺留。cáng shēn mò qiǎn qiān qiū shī,yǒu mǔ xū jiào qī chǐ liú。
我意独嫌君任侠,等闲未可试吴钩。wǒ yì dú xián jūn rèn xiá,děng xián wèi kě shì wú gōu。

赋赠袁临侯督学

孙传庭

柏台磊落振孤踪,直道终应圣主容。bǎi tái lěi luò zhèn gū zōng,zhí dào zhōng yīng shèng zhǔ róng。
殿上昔惊人是虎,斗间今识剑为龙。diàn shàng xī jīng rén shì hǔ,dòu jiān jīn shí jiàn wèi lóng。
文章自系千秋业,礼乐原推一代宗。wén zhāng zì xì qiān qiū yè,lǐ lè yuán tuī yī dài zōng。
吾党相期殊不浅,河汾佳士正云从。wú dǎng xiāng qī shū bù qiǎn,hé fén jiā shì zhèng yún cóng。

午日偶成

孙传庭

为逢午日集园亭,遣兴持杯杯转停。wèi féng wǔ rì jí yuán tíng,qiǎn xīng chí bēi bēi zhuǎn tíng。
病后伤时思艾畜,愁来览物感蒲零。bìng hòu shāng shí sī ài chù,chóu lái lǎn wù gǎn pú líng。
彩丝疑效肠如缕,纨扇应怜鬓欲星。cǎi sī yí xiào cháng rú lǚ,wán shàn yīng lián bìn yù xīng。
浩渺忽看溪上水,汨罗千载恨犹醒。hào miǎo hū kàn xī shàng shuǐ,mì luó qiān zài hèn yóu xǐng。

送卢靖寰大参之任西川

孙传庭

雄风万里动双旌,酌酒相看壮此行。xióng fēng wàn lǐ dòng shuāng jīng,zhuó jiǔ xiāng kàn zhuàng cǐ xíng。
花发锦江明驲路,云浮玉垒度山城。huā fā jǐn jiāng míng rì lù,yún fú yù lěi dù shān chéng。
文翁旧化风应好,汉檄新传寇未平。wén wēng jiù huà fēng yīng hǎo,hàn xí xīn chuán kòu wèi píng。
到日定知经纬裕,草堂遗老漫怦怦。dào rì dìng zhī jīng wěi yù,cǎo táng yí lǎo màn pēng pēng。

乙亥警

孙传庭

去岁游兵猎雁门,雄关虎豹自云屯。qù suì yóu bīng liè yàn mén,xióng guān hǔ bào zì yún tún。
请缨漫切书生志,闻鼓偏销战士魂。qǐng yīng màn qiè shū shēng zhì,wén gǔ piān xiāo zhàn shì hún。
草垛阴风吹白昼,桑干燐火照黄昏。cǎo duǒ yīn fēng chuī bái zhòu,sāng gàn lín huǒ zhào huáng hūn。
只今痛定方思痛,又见烟尘满冀原。zhǐ jīn tòng dìng fāng sī tòng,yòu jiàn yān chén mǎn jì yuán。

乙亥警

孙传庭

频年戎马任纵横,此日长驱气转盈。pín nián róng mǎ rèn zòng héng,cǐ rì zhǎng qū qì zhuǎn yíng。
两镇元戎争料敌,一时健旅尽婴城。liǎng zhèn yuán róng zhēng liào dí,yī shí jiàn lǚ jǐn yīng chéng。
楼烦碛外朝鸣角,石岭峰头夜合营。lóu fán qì wài cháo míng jiǎo,shí lǐng fēng tóu yè hé yíng。
燕壁晋藩俱咫尺,令人击目泪如倾。yàn bì jìn fān jù zhǐ chǐ,lìng rén jī mù lèi rú qīng。

留别樊淑鲁饷部用韵

孙传庭

十年无复听和鸾,小草殊多此一端。shí nián wú fù tīng hé luán,xiǎo cǎo shū duō cǐ yī duān。
曾羡陶潜能解绶,敢言贡禹爱弹冠。céng xiàn táo qián néng jiě shòu,gǎn yán gòng yǔ ài dàn guān。
天高北阙风云远,地迥西溪雨雪安。tiān gāo běi quē fēng yún yuǎn,dì jiǒng xī xī yǔ xuě ān。
强起不知缘底事,马头秋色正馀寒。qiáng qǐ bù zhī yuán dǐ shì,mǎ tóu qiū sè zhèng yú hán。

九日同潘升允侍御薛行坞简讨宋泗洲验封集李龙门枢部宅漫赋

孙传庭

帝城佳节足追陪,良晤何妨结驷来。dì chéng jiā jié zú zhuī péi,liáng wù hé fáng jié sì lái。
千里一堂今把袂,百年九日此衔杯。qiān lǐ yī táng jīn bǎ mèi,bǎi nián jiǔ rì cǐ xián bēi。
龙山客好仍同健,燕市花寒却早开。lóng shān kè hǎo réng tóng jiàn,yàn shì huā hán què zǎo kāi。
?醉尽忘归去晚,迢迢清漏漫频催。pīn zuì jǐn wàng guī qù wǎn,tiáo tiáo qīng lòu màn pín cuī。

九日同潘升允侍御薛行坞简讨宋泗洲验封集李龙门枢部宅漫赋

孙传庭

登高作赋本吾俦,闲馆清欢亦胜游。dēng gāo zuò fù běn wú chóu,xián guǎn qīng huān yì shèng yóu。
天入幽燕瞻上国,地连豫晋忆并州。tiān rù yōu yàn zhān shàng guó,dì lián yù jìn yì bìng zhōu。
从教月色开新爽,莫遣边声起暮愁。cóng jiào yuè sè kāi xīn shuǎng,mò qiǎn biān shēng qǐ mù chóu。
回首关河劳梦寐,南云北树几悠悠。huí shǒu guān hé láo mèng mèi,nán yún běi shù jǐ yōu yōu。

宁署壁间刻马端甫公咏竹诗而竹与人俱不可睹矣次以志感

孙传庭

偶从题咏想琅玕,春老空亭客梦寒。ǒu cóng tí yǒng xiǎng láng gān,chūn lǎo kōng tíng kè mèng hán。
渭水千竿何处挹,沱阳三径几时看。wèi shuǐ qiān gān hé chù yì,tuó yáng sān jìng jǐ shí kàn。
残枝未许喧乌雀,遗韵犹堪下凤鸾。cán zhī wèi xǔ xuān wū què,yí yùn yóu kān xià fèng luán。
惆怅此君不可作,惟馀汗简照心丹。chóu chàng cǐ jūn bù kě zuò,wéi yú hàn jiǎn zhào xīn dān。

别友

孙传庭

一樽风雨至,孤剑暮云横。yī zūn fēng yǔ zhì,gū jiàn mù yún héng。
意气知难老,何妨万里行。yì qì zhī nán lǎo,hé fáng wàn lǐ xíng。

山中杂吟

孙传庭

人迹真难到,奇花自在生。rén jì zhēn nán dào,qí huā zì zài shēng。
原皆天女散,安得尽知名。yuán jiē tiān nǚ sàn,ān dé jǐn zhī míng。

山中杂吟

孙传庭

引水遥通灶,裁山曲抱墙。yǐn shuǐ yáo tōng zào,cái shān qū bào qiáng。
高楼窥树远,虚牖纳云长。gāo lóu kuī shù yuǎn,xū yǒu nà yún zhǎng。

山中杂吟

孙传庭

天畔数声钟,听之清思发。tiān pàn shù shēng zhōng,tīng zhī qīng sī fā。
独起步空阶,但见空山月。dú qǐ bù kōng jiē,dàn jiàn kōng shān yuè。