古诗词

玄涤楼

孙传庭

繄我搆此楼,我意殊有托。yī wǒ gòu cǐ lóu,wǒ yì shū yǒu tuō。
得翁名我楼,与我意殊若。dé wēng míng wǒ lóu,yǔ wǒ yì shū ruò。
我楼倚高峰,我楼环大泽。wǒ lóu yǐ gāo fēng,wǒ lóu huán dà zé。
上可拂丹霄,下可淩广漠。shàng kě fú dān xiāo,xià kě líng guǎng mò。
辟暑接凉台,飞云连杰阁。pì shǔ jiē liáng tái,fēi yún lián jié gé。
秀木种千章,繁荫深相错。xiù mù zhǒng qiān zhāng,fán yīn shēn xiāng cuò。
名花莳百种,娇艳竞芳萼。míng huā shí bǎi zhǒng,jiāo yàn jìng fāng è。
累石以为山,森森翠如削。lèi shí yǐ wèi shān,sēn sēn cuì rú xuē。
引泉以为池,濯濯清可酌。yǐn quán yǐ wèi chí,zhuó zhuó qīng kě zhuó。
菽麦满四原,阡陌附城郭。shū mài mǎn sì yuán,qiān mò fù chéng guō。
春可眺平畴,秋可省收穫。chūn kě tiào píng chóu,qiū kě shěng shōu huò。
于此得一名,取义总非薄。yú cǐ dé yī míng,qǔ yì zǒng fēi báo。
翁也不谓然,冥心为深索。wēng yě bù wèi rán,míng xīn wèi shēn suǒ。
谓余有心人,尘氛早卸却。wèi yú yǒu xīn rén,chén fēn zǎo xiè què。
自能脱轩冕,非徒擅丘壑。zì néng tuō xuān miǎn,fēi tú shàn qiū hè。
玄涤为我题,岂以示微谑。xuán dí wèi wǒ tí,qǐ yǐ shì wēi xuè。
千古有秘藏,任人自领略。qiān gǔ yǒu mì cáng,rèn rén zì lǐng lüè。
奈何当我辈,此道致沦落。nài hé dāng wǒ bèi,cǐ dào zhì lún luò。
卑者耽世缘,高者恣清乐。bēi zhě dān shì yuán,gāo zhě zì qīng lè。
讵知性命间,一毫无所著。jù zhī xìng mìng jiān,yī háo wú suǒ zhù。
元不贵豪华,亦不崇寂寞。yuán bù guì háo huá,yì bù chóng jì mò。
东山妓堪呕,北海宾亦恶。dōng shān jì kān ǒu,běi hǎi bīn yì è。
陶令无弦琴,亦似涉穿凿。táo lìng wú xián qín,yì shì shè chuān záo。
谆谆五男儿,先生已受缚。zhūn zhūn wǔ nán ér,xiān shēng yǐ shòu fù。
绎翁玄涤指,竖儒漫相愕。yì wēng xuán dí zhǐ,shù rú màn xiāng è。
太玄本无玄,当从实地作。tài xuán běn wú xuán,dāng cóng shí dì zuò。
欲扣众妙门,一切非糟粕。yù kòu zhòng miào mén,yī qiè fēi zāo pò。
扬子谬致疑,毋乃见未扩。yáng zi miù zhì yí,wú nǎi jiàn wèi kuò。
如此玄自存,宁复待疏瀹。rú cǐ xuán zì cún,níng fù dài shū yuè。
涤于何处施,愚人难索摸。dí yú hé chù shī,yú rén nán suǒ mō。
伎俩日纷纭,神理常浑噩。jì liǎ rì fēn yún,shén lǐ cháng hún è。
譬借匠石斤,为削鼻端垩。pì jiè jiàng shí jīn,wèi xuē bí duān è。
譬就良医鎞,为割眼中膜。pì jiù liáng yī bī,wèi gē yǎn zhōng mó。
涤尽乃见玄,玄亦于何橐。dí jǐn nǎi jiàn xuán,xuán yì yú hé tuó。
所以真如性,无病亦无药。suǒ yǐ zhēn rú xìng,wú bìng yì wú yào。
惟余具微慧,雅志在寥廓。wéi yú jù wēi huì,yǎ zhì zài liáo kuò。
尽日此楼上,万念归陨箨。jǐn rì cǐ lóu shàng,wàn niàn guī yǔn tuò。
醒坐倦即眠,羹藜而食藿。xǐng zuò juàn jí mián,gēng lí ér shí huò。
间亦窥典坟,不效张华博。jiān yì kuī diǎn fén,bù xiào zhāng huá bó。
有仆不裹头,有婢长赤脚。yǒu pū bù guǒ tóu,yǒu bì zhǎng chì jiǎo。
庭并无悬鱼,门安知罗雀。tíng bìng wú xuán yú,mén ān zhī luó què。
如此而已矣,翁其发一噱。rú cǐ ér yǐ yǐ,wēng qí fā yī jué。
孙传庭

孙传庭

明代州振武卫人,字伯雅,一说字百雅,号白谷。万历四十七年进士。授永城知县,以才调商丘。天启中,历吏部主事、郎中。魏忠贤乱政,乞归。崇祯八年,由验封郎中超迁顺天府丞。陕西农民军势盛,地方人谓巡抚庸懦,乃推边才用传庭。次年赴抚陕。在任严征发期会,一切以军法办事,擒杀高迎祥、蝎子块(拓养坤)等。与本兵杨嗣昌之议不合,遂相矛盾。十一年,与曹变蛟大破李自成。关中无战事。旋以清兵入畿辅,被召入卫,要求见帝面陈大计。为杨嗣昌所诬,下狱。十五年,陕督汪乔年败死,开封危急,乃起兵部侍郎,总督陕西。以朝命促战,出兵河南,败于郏县。还陕后,备战练兵。明年加尚书,称督师。复以朝命促战,不得已而出兵,败于汝州,退至潼关而死。谥忠靖。有《白谷集》、《鉴劳录》。 孙传庭的作品>>

猜您喜欢

对酌

孙传庭

天涯同是客夷门,月夕相将共此尊。tiān yá tóng shì kè yí mén,yuè xī xiāng jiāng gòng cǐ zūn。
念我怀才知有意,逢君任侠敢无言。niàn wǒ huái cái zhī yǒu yì,féng jūn rèn xiá gǎn wú yán。
歌残白苎情犹剧,看罢青萍态欲翻。gē cán bái zhù qíng yóu jù,kàn bà qīng píng tài yù fān。
明日匆匆应话别,飞花疏柳总消魂。míng rì cōng cōng yīng huà bié,fēi huā shū liǔ zǒng xiāo hún。

题竹居宗正园亭

孙传庭

莫道梁园路已荆,仙宗别馆是蓬瀛。mò dào liáng yuán lù yǐ jīng,xiān zōng bié guǎn shì péng yíng。
楼台忽向空中见,洞壑偏从绝处生。lóu tái hū xiàng kōng zhōng jiàn,dòng hè piān cóng jué chù shēng。
槛外风来松舞鹤,池边水至石飞鲸。kǎn wài fēng lái sōng wǔ hè,chí biān shuǐ zhì shí fēi jīng。
一邱已擅山河胜,千载应同带砺盟。yī qiū yǐ shàn shān hé shèng,qiān zài yīng tóng dài lì méng。

题竹居宗正园亭

孙传庭

小山兀起势疑倾,面面奇峰削不成。xiǎo shān wù qǐ shì yí qīng,miàn miàn qí fēng xuē bù chéng。
微径自能藏宛曲,幽岩原不碍空明。wēi jìng zì néng cáng wǎn qū,yōu yán yuán bù ài kōng míng。
登临此日无三岛,开辟当时有五丁。dēng lín cǐ rì wú sān dǎo,kāi pì dāng shí yǒu wǔ dīng。
何处忽闻清啸发,恍从缑岭听吹笙。hé chù hū wén qīng xiào fā,huǎng cóng gōu lǐng tīng chuī shēng。

武子南还赋送

孙传庭

开樽莫问夜如何,惜别清秋恨转多。kāi zūn mò wèn yè rú hé,xī bié qīng qiū hèn zhuǎn duō。
此去秦淮堪寂寞,由来燕赵擅悲歌。cǐ qù qín huái kān jì mò,yóu lái yàn zhào shàn bēi gē。
天涯执手肠如雪,离乱惊心世欲波。tiān yá zhí shǒu cháng rú xuě,lí luàn jīng xīn shì yù bō。
南浦风高须努力,未应伏枥叹蹉跎。nán pǔ fēng gāo xū nǔ lì,wèi yīng fú lì tàn cuō tuó。

送友人还里

孙传庭

隋堤春望草离离,愁是天涯惜别时。suí dī chūn wàng cǎo lí lí,chóu shì tiān yá xī bié shí。
沦落非关才独短,迂疏自合众相疑。lún luò fēi guān cái dú duǎn,yū shū zì hé zhòng xiāng yí。
风尘世上吾青眼,文酒场中尔白眉。fēng chén shì shàng wú qīng yǎn,wén jiǔ chǎng zhōng ěr bái méi。
此去故园应有赋,好将云树动遐思。cǐ qù gù yuán yīng yǒu fù,hǎo jiāng yún shù dòng xiá sī。

送友人还里

孙传庭

梁园十月共清嬉,爱尔人如玉树枝。liáng yuán shí yuè gòng qīng xī,ài ěr rén rú yù shù zhī。
四海论心惟我辈,一时分手又天涯。sì hǎi lùn xīn wéi wǒ bèi,yī shí fēn shǒu yòu tiān yá。
黄河水接龙门下,大麓云连雁塞垂。huáng hé shuǐ jiē lóng mén xià,dà lù yún lián yàn sāi chuí。
极目关山情共远,与君重醉定何期。jí mù guān shān qíng gòng yuǎn,yǔ jūn zhòng zuì dìng hé qī。

送田待溪侍御入都

孙传庭

西园斗酒暂相留,骢马翩翩识壮游。xī yuán dòu jiǔ zàn xiāng liú,cōng mǎ piān piān shí zhuàng yóu。
烽火几年劳战伐,乾坤何日罢诛求。fēng huǒ jǐ nián láo zhàn fá,qián kūn hé rì bà zhū qiú。
知君剩有忧边策,愧我殊无报主谋。zhī jūn shèng yǒu yōu biān cè,kuì wǒ shū wú bào zhǔ móu。
北望燕京情倍切,榆关一线使人愁。běi wàng yàn jīng qíng bèi qiè,yú guān yī xiàn shǐ rén chóu。

归兴

孙传庭

风尘事事不堪论,回首云山断客魂。fēng chén shì shì bù kān lùn,huí shǒu yún shān duàn kè hún。
四海劳民皮已尽,三年傲吏骨犹存。sì hǎi láo mín pí yǐ jǐn,sān nián ào lì gǔ yóu cún。
倦思缩地归南墅,愁欲呼天赋北门。juàn sī suō dì guī nán shù,chóu yù hū tiān fù běi mén。
奄忽故园春又暮,空教青鬓负华樽。yǎn hū gù yuán chūn yòu mù,kōng jiào qīng bìn fù huá zūn。

归兴

孙传庭

宦况今成窭且贫,艰危世路况愁人。huàn kuàng jīn chéng jù qiě pín,jiān wēi shì lù kuàng chóu rén。
陵阳白璧投偏伪,勾漏丹砂鍊未真。líng yáng bái bì tóu piān wěi,gōu lòu dān shā liàn wèi zhēn。
有铁铸来俱是错,无钱掷去可通神。yǒu tiě zhù lái jù shì cuò,wú qián zhì qù kě tōng shén。
何时顿却支祁锁,丰草长林任此身。hé shí dùn què zhī qí suǒ,fēng cǎo zhǎng lín rèn cǐ shēn。

雨霁迟月

孙传庭

一雨初回晚霁开,闲庭幽敞共徘徊。yī yǔ chū huí wǎn jì kāi,xián tíng yōu chǎng gòng pái huái。
水边凉气生衣袂,花外新香入酒杯。shuǐ biān liáng qì shēng yī mèi,huā wài xīn xiāng rù jiǔ bēi。
作客十年人幸健,问天今夜月当来。zuò kè shí nián rén xìng jiàn,wèn tiān jīn yè yuè dāng lái。
独怜故国关山远,万里清秋起暮哀。dú lián gù guó guān shān yuǎn,wàn lǐ qīng qiū qǐ mù āi。

秋日同新阳叔饮象风师宅赋谢

孙传庭

负笈几年惭友道,倒尊此夕亦师恩。fù jí jǐ nián cán yǒu dào,dào zūn cǐ xī yì shī ēn。
吾翁自昔曾联榻,阿叔于今并在门。wú wēng zì xī céng lián tà,ā shū yú jīn bìng zài mén。
宿雨翻阶秋欲老,春风入座夜疑温。sù yǔ fān jiē qiū yù lǎo,chūn fēng rù zuò yè yí wēn。
爇香烧烛忘更漏,旧赋新诗细讨论。ruò xiāng shāo zhú wàng gèng lòu,jiù fù xīn shī xì tǎo lùn。

啜冰

孙传庭

谁将玉斧伐凌阴,片片清凉似客心。shuí jiāng yù fǔ fá líng yīn,piàn piàn qīng liáng shì kè xīn。
顿使当筵无暑气,宁须到吻失烦襟。dùn shǐ dāng yán wú shǔ qì,níng xū dào wěn shī fán jīn。
月回汉殿金茎浅,天入峨眉白雪深。yuè huí hàn diàn jīn jīng qiǎn,tiān rù é méi bái xuě shēn。
岂有热肠消不得,独馀清兴满瑶琴。qǐ yǒu rè cháng xiāo bù dé,dú yú qīng xīng mǎn yáo qín。

代武子寄内

孙传庭

十年无日不天涯,回首春风怅远离。shí nián wú rì bù tiān yá,huí shǒu chūn fēng chàng yuǎn lí。
红袖独怜卿任侠,青山自笑我探奇。hóng xiù dú lián qīng rèn xiá,qīng shān zì xiào wǒ tàn qí。
三秋鸿雁音书杳,千里星霜鬓发知。sān qiū hóng yàn yīn shū yǎo,qiān lǐ xīng shuāng bìn fā zhī。
江蟹欲肥归计决,好储新酒扫东篱。jiāng xiè yù féi guī jì jué,hǎo chǔ xīn jiǔ sǎo dōng lí。

小憩东园书舍

孙传庭

一庐新搆水云隈,文雅清幽亦快哉。yī lú xīn gòu shuǐ yún wēi,wén yǎ qīng yōu yì kuài zāi。
小院止应留竹在,短垣特为放山来。xiǎo yuàn zhǐ yīng liú zhú zài,duǎn yuán tè wèi fàng shān lái。
消闲据案频拈管,破闷推窗独举杯。xiāo xián jù àn pín niān guǎn,pò mèn tuī chuāng dú jǔ bēi。
即此凿坯堪永日,蓬门不许等闲开。jí cǐ záo pī kān yǒng rì,péng mén bù xǔ děng xián kāi。

小憩东园书舍

孙传庭

多病闲居耽寂寥,却怜清兴未全消。duō bìng xián jū dān jì liáo,què lián qīng xīng wèi quán xiāo。
溪声到枕疑相约,山色当门似见招。xī shēng dào zhěn yí xiāng yuē,shān sè dāng mén shì jiàn zhāo。
酌酒每同花竟日,探诗常伴月通宵。zhuó jiǔ měi tóng huā jìng rì,tàn shī cháng bàn yuè tōng xiāo。
吾身自分园林物,不为移文作解嘲。wú shēn zì fēn yuán lín wù,bù wèi yí wén zuò jiě cháo。