古诗词

清明

曹于汴

岁岁清明日,家家哭垄头。suì suì qīng míng rì,jiā jiā kū lǒng tóu。
昔人一旦去,存者千年忧。xī rén yī dàn qù,cún zhě qiān nián yōu。
野暗浮云色,田分涧水流。yě àn fú yún sè,tián fēn jiàn shuǐ liú。
九原如可作,应更为予谋。jiǔ yuán rú kě zuò,yīng gèng wèi yǔ móu。

曹于汴

曹于汴,字自梁,一字贞予,解州安邑(今山西省运城市)人。明代万历二十年(公元1592年)进士。以淮安推官徵授刑科左、右给事中,转吏科给事中,遇事敢言。擢太常少卿。光宗时,转大理少卿。熹宗立,迁左佥都御史,佐赵南星主京察,进吏部右侍郎。力抉善类,为魏忠贤所斥。崇祯初,拜左都御史,振顿宪规。他平生制行高洁,风节凛然。荆著有《仰节堂集》十四卷,与《共发编》均《四库总目》并传于世。崇祯七年(1634年)卒,年77岁。赠太子太保。 曹于汴的作品>>

猜您喜欢

和冯少墟先生勉学诗

曹于汴

寻春莫待赏春时,春色何缘过绿枝。xún chūn mò dài shǎng chūn shí,chūn sè hé yuán guò lǜ zhī。
世路由来曾未险,人情只是自生痴。shì lù yóu lái céng wèi xiǎn,rén qíng zhǐ shì zì shēng chī。
合天为我方成我,顺帝不知乃是知。hé tiān wèi wǒ fāng chéng wǒ,shùn dì bù zhī nǎi shì zhī。
大道见前凭认取,相将良友叩明师。dà dào jiàn qián píng rèn qǔ,xiāng jiāng liáng yǒu kòu míng shī。

平藩太宇宗侯遗诗步韵以谢二首

曹于汴

百丈鲸鲵未戢鳞,家家鼾睡大河滨。bǎi zhàng jīng ní wèi jí lín,jiā jiā hān shuì dà hé bīn。
关心独有天潢客,借箸能回沙碛春。guān xīn dú yǒu tiān huáng kè,jiè zhù néng huí shā qì chūn。
四野燐交辽海卒,千年泪落楚江臣。sì yě lín jiāo liáo hǎi zú,qiān nián lèi luò chǔ jiāng chén。
孝陵王气忻如昨,且向月明理钓纶。xiào líng wáng qì xīn rú zuó,qiě xiàng yuè míng lǐ diào lún。

平藩太宇宗侯遗诗步韵以谢二首

曹于汴

风动云流镇日闲,非非寄向蠹鱼间。fēng dòng yún liú zhèn rì xián,fēi fēi jì xiàng dù yú jiān。
从无奇字烦挥麈,觅得玄珠欲破颜。cóng wú qí zì fán huī zhǔ,mì dé xuán zhū yù pò yán。
腊尽便知冰是水,岩居莫爱画中山。là jǐn biàn zhī bīng shì shuǐ,yán jū mò ài huà zhōng shān。
汾阴高士多精语,何日青牛晓度关。fén yīn gāo shì duō jīng yǔ,hé rì qīng niú xiǎo dù guān。

谒韩侯庙

曹于汴

辟榖仙人踪迹杳,就烹国士血痕斑。pì gǔ xiān rén zōng jì yǎo,jiù pēng guó shì xuè hén bān。
翔同孤凤真奇绝,泪洒千秋岂等闲。xiáng tóng gū fèng zhēn qí jué,lèi sǎ qiān qiū qǐ děng xián。
谁向浮生能系日,未随腐草便开颜。shuí xiàng fú shēng néng xì rì,wèi suí fǔ cǎo biàn kāi yán。
徘徊相羡尔能死,不死淮阴市井间。pái huái xiāng xiàn ěr néng sǐ,bù sǐ huái yīn shì jǐng jiān。

怀淮阴士民二首

曹于汴

士庶雍雍佐郡时,七年一调不嫌迟。shì shù yōng yōng zuǒ jùn shí,qī nián yī diào bù xián chí。
瘝官难补惟心折,落日相催尽泪垂。guān guān nán bǔ wéi xīn zhé,luò rì xiāng cuī jǐn lèi chuí。
万万千千遮道左,三三两两别京师。wàn wàn qiān qiān zhē dào zuǒ,sān sān liǎng liǎng bié jīng shī。
于今赤子天涯外,目断长淮无限思。yú jīn chì zi tiān yá wài,mù duàn zhǎng huái wú xiàn sī。

怀淮阴士民二首

曹于汴

两考一官疾似梭,成功为问竟如何。liǎng kǎo yī guān jí shì suō,chéng gōng wèi wèn jìng rú hé。
从教去后心犹赤,剩枉今番鬓已皤。cóng jiào qù hòu xīn yóu chì,shèng wǎng jīn fān bìn yǐ pó。
未报主知颜汗赧,难瞒我处泪滂沱。wèi bào zhǔ zhī yán hàn nǎn,nán mán wǒ chù lèi pāng tuó。
摄行大治何人也,到此令人感慨多。shè xíng dà zhì hé rén yě,dào cǐ lìng rén gǎn kǎi duō。

志感

曹于汴

良朋终日镇相随,何幸蓬心获善辞。liáng péng zhōng rì zhèn xiāng suí,hé xìng péng xīn huò shàn cí。
才道君亲双泪陨,难将冷暖倩人知。cái dào jūn qīn shuāng lèi yǔn,nán jiāng lěng nuǎn qiàn rén zhī。
尘藩雾锁单身出,月窟春融一笑窥。chén fān wù suǒ dān shēn chū,yuè kū chūn róng yī xiào kuī。
到得个中全扫却,这番认取太初时。dào dé gè zhōng quán sǎo què,zhè fān rèn qǔ tài chū shí。

步韵报卢茂才桥梓并致诸友二首

曹于汴

断梗飘飘倚日边,每逢貂使夜为年。duàn gěng piāo piāo yǐ rì biān,měi féng diāo shǐ yè wèi nián。
空劳青眼窥亲舍,几向红尘觅性天。kōng láo qīng yǎn kuī qīn shě,jǐ xiàng hóng chén mì xìng tiān。
到底袖藏辞绶草,也知囊乏买山钱。dào dǐ xiù cáng cí shòu cǎo,yě zhī náng fá mǎi shān qián。
丹心一片从来热,忍过西山酌冷泉。dān xīn yī piàn cóng lái rè,rěn guò xī shān zhuó lěng quán。

步韵报卢茂才桥梓并致诸友二首

曹于汴

济济冠绅集讲堂,言成铿韵步成芳。jì jì guān shēn jí jiǎng táng,yán chéng kēng yùn bù chéng fāng。
主张潘氏教无类,孝义卢家斐有章。zhǔ zhāng pān shì jiào wú lèi,xiào yì lú jiā fěi yǒu zhāng。
岁若虚浮空发短,学无实地只心长。suì ruò xū fú kōng fā duǎn,xué wú shí dì zhǐ xīn zhǎng。
谭冯诸子吾知否,夜夜心旌自北翔。tán féng zhū zi wú zhī fǒu,yè yè xīn jīng zì běi xiáng。

村居

曹于汴

薄薄村醪常满瓮,采来野菜亦盈筐。báo báo cūn láo cháng mǎn wèng,cǎi lái yě cài yì yíng kuāng。
因耽月色眠高岭,为逐花阴移小床。yīn dān yuè sè mián gāo lǐng,wèi zhú huā yīn yí xiǎo chuáng。
每以避寒扃户牖,未曾触暑汗衣裳。měi yǐ bì hán jiōng hù yǒu,wèi céng chù shǔ hàn yī shang。
岚光竟日相留恋,不识人间有短长。lán guāng jìng rì xiāng liú liàn,bù shí rén jiān yǒu duǎn zhǎng。

赠冯少墟先生西还得扉字

曹于汴

名贤旬日再言归,我贵由来知自希。míng xián xún rì zài yán guī,wǒ guì yóu lái zhī zì xī。
枫陛黄麻需后召,函关紫气绕初衣。fēng bì huáng má xū hòu zhào,hán guān zǐ qì rào chū yī。
斯文终古无加损,国史千年有是非。sī wén zhōng gǔ wú jiā sǔn,guó shǐ qiān nián yǒu shì fēi。
计到家山春咫尺,缤纷囊笈满程扉。jì dào jiā shān chūn zhǐ chǐ,bīn fēn náng jí mǎn chéng fēi。

龙逄冢

曹于汴

下马高坟泪欲零,忍闻忠荩被严刑。xià mǎ gāo fén lèi yù líng,rěn wén zhōng jìn bèi yán xíng。
秋风惨惨天为老,夏历茫茫骨尚馨。qiū fēng cǎn cǎn tiān wèi lǎo,xià lì máng máng gǔ shàng xīn。
一死犹期成主悟,九州岂意共身倾。yī sǐ yóu qī chéng zhǔ wù,jiǔ zhōu qǐ yì gòng shēn qīng。
英魂仿佛来相嘱,莫道吾王不圣明。yīng hún fǎng fú lái xiāng zhǔ,mò dào wú wáng bù shèng míng。

魏豹城

曹于汴

野老溪边说魏侯,荒原曾此树琼楼。yě lǎo xī biān shuō wèi hóu,huāng yuán céng cǐ shù qióng lóu。
秦王殿上珠光照,薄后宫中贵气收。qín wáng diàn shàng zhū guāng zhào,báo hòu gōng zhōng guì qì shōu。
故垒惟闻残镞出,遗沟犹自淡烟浮。gù lěi wéi wén cán zú chū,yí gōu yóu zì dàn yān fú。
兴亡千古堪凭吊,何事蜂衙喧未休。xīng wáng qiān gǔ kān píng diào,hé shì fēng yá xuān wèi xiū。

赠别徐明衡天部以请赠薛西原先生得谪其二

曹于汴

着力因求得,得后何庸力。zhe lì yīn qiú dé,dé hòu hé yōng lì。
无力却有力,绵绵自消息。wú lì què yǒu lì,mián mián zì xiāo xī。

刘冲倩诞初子锡朋

曹于汴

刘子今方赤,相看不尔如。liú zi jīn fāng chì,xiāng kàn bù ěr rú。
他年年似我,忆取尔之初。tā nián nián shì wǒ,yì qǔ ěr zhī chū。
3091234567»