古诗词

晋松阳乃翁年伯中丞公七帙

曹于汴

予友晋伯氏,叔子予同科。yǔ yǒu jìn bó shì,shū zi yǔ tóng kē。
共季对春闱,伯也先鸣珂。gòng jì duì chūn wéi,bó yě xiān míng kē。
时予栖燕市,朝暮相劘切。shí yǔ qī yàn shì,cháo mù xiāng mó qiè。
伯翁寄书来,幸予亦窥阅。bó wēng jì shū lái,xìng yǔ yì kuī yuè。
首举娄公戒,唾面宜自乾。shǒu jǔ lóu gōng jiè,tuò miàn yí zì qián。
无心与有心,侵我只欢然。wú xīn yǔ yǒu xīn,qīn wǒ zhǐ huān rán。
定当勿侵人,有往必有还。dìng dāng wù qīn rén,yǒu wǎng bì yǒu hái。
衣宁用其故,屋宁居其小。yī níng yòng qí gù,wū níng jū qí xiǎo。
马宁跨其弱,趋事宁凌晓。mǎ níng kuà qí ruò,qū shì níng líng xiǎo。
吾当坎轲日,国事必殚心。wú dāng kǎn kē rì,guó shì bì dān xīn。
吾当隆盛时,罔敢骄于人。wú dāng lóng shèng shí,wǎng gǎn jiāo yú rén。
好友须缔结,缔结勿以财。hǎo yǒu xū dì jié,dì jié wù yǐ cái。
时事戒轻议,嘱事口莫开。shí shì jiè qīng yì,zhǔ shì kǒu mò kāi。
权门不可慢,权门不可近。quán mén bù kě màn,quán mén bù kě jìn。
游士亦屏绝,一刺良重慎。yóu shì yì píng jué,yī cì liáng zhòng shèn。
为吾具寿言,须入不仕语。wèi wú jù shòu yán,xū rù bù shì yǔ。
尔第吾起官,似尔为营取。ěr dì wú qǐ guān,shì ěr wèi yíng qǔ。
守静听自然,远到卜于汝。shǒu jìng tīng zì rán,yuǎn dào bo yú rǔ。
一读一三叹,黄发之言芳。yī dú yī sān tàn,huáng fā zhī yán fāng。
喜不倦于教,是宜阀阅昌。xǐ bù juàn yú jiào,shì yí fá yuè chāng。
伯翁懋勋业,天署达龙荒。bó wēng mào xūn yè,tiān shǔ dá lóng huāng。
赠言遍京国,不乏锦堂章。zèng yán biàn jīng guó,bù fá jǐn táng zhāng。
组之用为寿,维以发潜光。zǔ zhī yòng wèi shòu,wéi yǐ fā qián guāng。
抑将告仕籍,式遵永靡忘。yì jiāng gào shì jí,shì zūn yǒng mí wàng。

曹于汴

曹于汴,字自梁,一字贞予,解州安邑(今山西省运城市)人。明代万历二十年(公元1592年)进士。以淮安推官徵授刑科左、右给事中,转吏科给事中,遇事敢言。擢太常少卿。光宗时,转大理少卿。熹宗立,迁左佥都御史,佐赵南星主京察,进吏部右侍郎。力抉善类,为魏忠贤所斥。崇祯初,拜左都御史,振顿宪规。他平生制行高洁,风节凛然。荆著有《仰节堂集》十四卷,与《共发编》均《四库总目》并传于世。崇祯七年(1634年)卒,年77岁。赠太子太保。 曹于汴的作品>>

猜您喜欢

省躬诗

曹于汴

时或率天性,分明大道行。shí huò lǜ tiān xìng,fēn míng dà dào xíng。
无端翻自悔,苦媚世间情。wú duān fān zì huǐ,kǔ mèi shì jiān qíng。

省躬诗

曹于汴

意左莫投足,言违急敛唇。yì zuǒ mò tóu zú,yán wéi jí liǎn chún。
訾人如齿剑,扬已如投焚。zī rén rú chǐ jiàn,yáng yǐ rú tóu fén。

省躬诗

曹于汴

诸有不能无,诸无不能有。zhū yǒu bù néng wú,zhū wú bù néng yǒu。
灵性一何灵,无无仍有有。líng xìng yī hé líng,wú wú réng yǒu yǒu。

省躬诗

曹于汴

些个失人意,愁肠百叠萦。xiē gè shī rén yì,chóu cháng bǎi dié yíng。
却诧元城子,梅州鼾睡声。què chà yuán chéng zi,méi zhōu hān shuì shēng。

省躬诗

曹于汴

谈忠多负主,论孝未酬亲。tán zhōng duō fù zhǔ,lùn xiào wèi chóu qīn。
呴濡才似发,相负便生嗔。xǔ rú cái shì fā,xiāng fù biàn shēng chēn。

省躬诗

曹于汴

不作井中泥,辄鸣床上琴。bù zuò jǐng zhōng ní,zhé míng chuáng shàng qín。
匡人何予有,况为废讴吟。kuāng rén hé yǔ yǒu,kuàng wèi fèi ōu yín。

省躬诗

曹于汴

惟敬能生乐,恣睢成闷怀。wéi jìng néng shēng lè,zì suī chéng mèn huái。
寻常莫造次,戎好笑中来。xún cháng mò zào cì,róng hǎo xiào zhōng lái。

省躬诗

曹于汴

支言亦有根,根深不在口。zhī yán yì yǒu gēn,gēn shēn bù zài kǒu。
任尔三百缄,根动口自剖。rèn ěr sān bǎi jiān,gēn dòng kǒu zì pōu。

省躬诗

曹于汴

尔窥事迟迟,喜怒勿遽发。ěr kuī shì chí chí,xǐ nù wù jù fā。
尔处事疏疏,经理须密切。ěr chù shì shū shū,jīng lǐ xū mì qiè。

省躬诗

曹于汴

卒然辄舛错,检点已千里。zú rán zhé chuǎn cuò,jiǎn diǎn yǐ qiān lǐ。
改是胡以预,造次必于此。gǎi shì hú yǐ yù,zào cì bì yú cǐ。

省躬诗

曹于汴

大木充栋梁,全帛美裳衣。dà mù chōng dòng liáng,quán bó měi shang yī。
若不中绳墨,环观叹奇稀。ruò bù zhōng shéng mò,huán guān tàn qí xī。

省躬诗

曹于汴

飞云流远浦,旭光荡风林。fēi yún liú yuǎn pǔ,xù guāng dàng fēng lín。
去住倏不滞,可拟达者心。qù zhù shū bù zhì,kě nǐ dá zhě xīn。

省躬诗

曹于汴

一字歉于中,四座俱回首。yī zì qiàn yú zhōng,sì zuò jù huí shǒu。
惕兮敬靡忘,勿以为细咎。tì xī jìng mí wàng,wù yǐ wèi xì jiù。

省躬诗

曹于汴

无谓楚可疑,赵孟自坦坦。wú wèi chǔ kě yí,zhào mèng zì tǎn tǎn。
无谓汉可信,留侯戈已返。wú wèi hàn kě xìn,liú hóu gē yǐ fǎn。

省躬诗

曹于汴

知几者不辱,况令辱相续。zhī jǐ zhě bù rǔ,kuàng lìng rǔ xiāng xù。
徵色不自喻,是之谓走肉。zhēng sè bù zì yù,shì zhī wèi zǒu ròu。