古诗词

归田园

曹于汴

田园二载别,重到理蒿莱。tián yuán èr zài bié,zhòng dào lǐ hāo lái。
虽然吾年老,尚堪历陇崖。suī rán wú nián lǎo,shàng kān lì lǒng yá。
比舍旧农侣,斗酒来追陪。bǐ shě jiù nóng lǚ,dòu jiǔ lái zhuī péi。
及时播嘉榖,引水灌新栽。jí shí bō jiā gǔ,yǐn shuǐ guàn xīn zāi。
乘凉就茂树,踞地席青苔。chéng liáng jiù mào shù,jù dì xí qīng tái。
昼永眠深洞,朗吟荡胸怀。zhòu yǒng mián shēn dòng,lǎng yín dàng xiōng huái。
童子为治食,搴蔬向篱隈。tóng zi wèi zhì shí,qiān shū xiàng lí wēi。
两盂腹已果,千钟安用哉。liǎng yú fù yǐ guǒ,qiān zhōng ān yòng zāi。
最喜延三益,妙道相取裁。zuì xǐ yán sān yì,miào dào xiāng qǔ cái。
善言逾琼璧,良士杞梓才。shàn yán yú qióng bì,liáng shì qǐ zǐ cái。
不藉好修士,谁与奠埏埃。bù jí hǎo xiū shì,shuí yǔ diàn shān āi。

曹于汴

曹于汴,字自梁,一字贞予,解州安邑(今山西省运城市)人。明代万历二十年(公元1592年)进士。以淮安推官徵授刑科左、右给事中,转吏科给事中,遇事敢言。擢太常少卿。光宗时,转大理少卿。熹宗立,迁左佥都御史,佐赵南星主京察,进吏部右侍郎。力抉善类,为魏忠贤所斥。崇祯初,拜左都御史,振顿宪规。他平生制行高洁,风节凛然。荆著有《仰节堂集》十四卷,与《共发编》均《四库总目》并传于世。崇祯七年(1634年)卒,年77岁。赠太子太保。 曹于汴的作品>>

猜您喜欢

省躬诗

曹于汴

一水满不容,一水满欲施。yī shuǐ mǎn bù róng,yī shuǐ mǎn yù shī。
海若乃汪汪,二水小如卮。hǎi ruò nǎi wāng wāng,èr shuǐ xiǎo rú zhī。

省躬诗

曹于汴

何故多遗忘,知因心不存。hé gù duō yí wàng,zhī yīn xīn bù cún。
水澄物自照,垢远鉴靡昏。shuǐ chéng wù zì zhào,gòu yuǎn jiàn mí hūn。

省躬诗

曹于汴

心胸藏衅郤,誉之以为讥。xīn xiōng cáng xìn xì,yù zhī yǐ wèi jī。
岐路相违左,合之乃成离。qí lù xiāng wéi zuǒ,hé zhī nǎi chéng lí。

省躬诗

曹于汴

戚休掣电来,得丧迅雷起。qī xiū chè diàn lái,dé sàng xùn léi qǐ。
心澄目不摇,凭言了生死。xīn chéng mù bù yáo,píng yán le shēng sǐ。

省躬诗

曹于汴

养气如养虎,虎哮制则难。yǎng qì rú yǎng hǔ,hǔ xiāo zhì zé nán。
养心如养龙,龙变以能蟠。yǎng xīn rú yǎng lóng,lóng biàn yǐ néng pán。

省躬诗

曹于汴

天下极难事,取土益高陵。tiān xià jí nán shì,qǔ tǔ yì gāo líng。
千秋华岳顶,帝座几人登。qiān qiū huá yuè dǐng,dì zuò jǐ rén dēng。

省躬诗

曹于汴

保心如保印,印去能吏拙。bǎo xīn rú bǎo yìn,yìn qù néng lì zhuō。
事心如事亲,常令安且悦。shì xīn rú shì qīn,cháng lìng ān qiě yuè。

省躬诗

曹于汴

事不问巨小,身在思有济。shì bù wèn jù xiǎo,shēn zài sī yǒu jì。
庸庸偶其间,何殊匏之系。yōng yōng ǒu qí jiān,hé shū páo zhī xì。

省躬诗

曹于汴

以言教者雠,以言教者讪。yǐ yán jiào zhě chóu,yǐ yán jiào zhě shàn。
几席笑谈间,好师成大患。jǐ xí xiào tán jiān,hǎo shī chéng dà huàn。

省躬诗

曹于汴

常定亦常觉,常觉亦常定。cháng dìng yì cháng jué,cháng jué yì cháng dìng。
泗滨获要言,吾以止吾性。sì bīn huò yào yán,wú yǐ zhǐ wú xìng。

省躬诗

曹于汴

吾亦完其我,夭寿我何关。wú yì wán qí wǒ,yāo shòu wǒ hé guān。
人毁与人夺,似隔几重山。rén huǐ yǔ rén duó,shì gé jǐ zhòng shān。

省躬诗

曹于汴

有物弥天地,至密至恢恢。yǒu wù mí tiān dì,zhì mì zhì huī huī。
放非由近去,卷不远方归。fàng fēi yóu jìn qù,juǎn bù yuǎn fāng guī。

省躬诗

曹于汴

宗圣终无愆,遵王道如砥。zōng shèng zhōng wú qiān,zūn wáng dào rú dǐ。
人心真圣君,从心何不理。rén xīn zhēn shèng jūn,cóng xīn hé bù lǐ。

省躬诗

曹于汴

不识严僮仆,能无畏影衾。bù shí yán tóng pū,néng wú wèi yǐng qīn。
心开双目朗,匝地鬼神森。xīn kāi shuāng mù lǎng,zā dì guǐ shén sēn。

省躬诗

曹于汴

心意由来别,心性亦分明。xīn yì yóu lái bié,xīn xìng yì fēn míng。
不窥真性面,终是气纵横。bù kuī zhēn xìng miàn,zhōng shì qì zòng héng。