古诗词

久旱祷雨有应

曹于汴

利珰凿地脉,名山不能云。lì dāng záo dì mài,míng shān bù néng yún。
关市纷豺虎,戾气彻苍旻。guān shì fēn chái hǔ,lì qì chè cāng mín。
去年六月书不雨,迨今河汉飞红尘。qù nián liù yuè shū bù yǔ,dài jīn hé hàn fēi hóng chén。
昔闻土养人,今见人食土。xī wén tǔ yǎng rén,jīn jiàn rén shí tǔ。
饥来去何之,凄凉空败堵。jī lái qù hé zhī,qī liáng kōng bài dǔ。
父子忍仳离,白骨暴如莽。fù zi rěn pǐ lí,bái gǔ bào rú mǎng。
饿夫十八万,枵然聚畿辅。è fū shí bā wàn,xiāo rán jù jī fǔ。
路逢榷利人,不言而敢怒。lù féng què lì rén,bù yán ér gǎn nù。
我皇恻恻躬祷桑,以实不以文煌煌。wǒ huáng cè cè gōng dǎo sāng,yǐ shí bù yǐ wén huáng huáng。
釐弊无异除新法,剔奸何啻烹弘羊。lí bì wú yì chú xīn fǎ,tī jiān hé chì pēng hóng yáng。
颂声成轰雷,喜气成灵澍。sòng shēng chéng hōng léi,xǐ qì chéng líng shù。
虽然草始青,鼓腹若大餔。suī rán cǎo shǐ qīng,gǔ fù ruò dà bù。
家家机杼鸣,处处禾黍布。jiā jiā jī zhù míng,chù chù hé shǔ bù。
公家固不贫,万里尽外库。gōng jiā gù bù pín,wàn lǐ jǐn wài kù。
君不见从来大乱兴,每自荒年起。jūn bù jiàn cóng lái dà luàn xīng,měi zì huāng nián qǐ。
民饥则流流则聚,一夫揭竿大事圮。mín jī zé liú liú zé jù,yī fū jiē gān dà shì pǐ。
迩来景象亦如此,不有甘霖胡恃矣。ěr lái jǐng xiàng yì rú cǐ,bù yǒu gān lín hú shì yǐ。

曹于汴

曹于汴,字自梁,一字贞予,解州安邑(今山西省运城市)人。明代万历二十年(公元1592年)进士。以淮安推官徵授刑科左、右给事中,转吏科给事中,遇事敢言。擢太常少卿。光宗时,转大理少卿。熹宗立,迁左佥都御史,佐赵南星主京察,进吏部右侍郎。力抉善类,为魏忠贤所斥。崇祯初,拜左都御史,振顿宪规。他平生制行高洁,风节凛然。荆著有《仰节堂集》十四卷,与《共发编》均《四库总目》并传于世。崇祯七年(1634年)卒,年77岁。赠太子太保。 曹于汴的作品>>

猜您喜欢

省躬诗

曹于汴

矶流向滂湃,风树影参差。jī liú xiàng pāng pài,fēng shù yǐng cān chà。
神气清宁日,声容和顺时。shén qì qīng níng rì,shēng róng hé shùn shí。

省躬诗

曹于汴

参芎自不恶,藜芦亦何尤。cān qiōng zì bù è,lí lú yì hé yóu。
丈夫同气味,白首愿同游。zhàng fū tóng qì wèi,bái shǒu yuàn tóng yóu。

省躬诗

曹于汴

萤火未成日,不信草能飞。yíng huǒ wèi chéng rì,bù xìn cǎo néng fēi。
望夫躯化石,石躯有无知。wàng fū qū huà shí,shí qū yǒu wú zhī。

省躬诗

曹于汴

家有轩辕镜,镜貌分于此。jiā yǒu xuān yuán jìng,jìng mào fēn yú cǐ。
去者影常留,来者胡以俟。qù zhě yǐng cháng liú,lái zhě hú yǐ qí。

省躬诗

曹于汴

漏语乱之阶,转喉若发机。lòu yǔ luàn zhī jiē,zhuǎn hóu ruò fā jī。
机动靡不走,促膝成噬脐。jī dòng mí bù zǒu,cù xī chéng shì qí。

省躬诗

曹于汴

谓我不如斯,人其谁我谅。wèi wǒ bù rú sī,rén qí shuí wǒ liàng。
是何人之殉,不怜我之丧。shì hé rén zhī xùn,bù lián wǒ zhī sàng。

省躬诗

曹于汴

蚁斗如雷震,病耳亦时闻。yǐ dòu rú léi zhèn,bìng ěr yì shí wén。
人谁同此耳,相述徒殷勤。rén shuí tóng cǐ ěr,xiāng shù tú yīn qín。

省躬诗

曹于汴

周行松桂罗,狭径多蓁莽。zhōu xíng sōng guì luó,xiá jìng duō zhēn mǎng。
遇莽方回足,何如询路口。yù mǎng fāng huí zú,hé rú xún lù kǒu。

省躬诗

曹于汴

燕居如对客,客至不更容。yàn jū rú duì kè,kè zhì bù gèng róng。
仓惶多掩饰,藉是以自攻。cāng huáng duō yǎn shì,jí shì yǐ zì gōng。

省躬诗

曹于汴

怒毁成愎谏,喜誉若争怜。nù huǐ chéng bì jiàn,xǐ yù ruò zhēng lián。
借将颔下气,增取面前妍。jiè jiāng hàn xià qì,zēng qǔ miàn qián yán。

省躬诗

曹于汴

乍面成乍煦,易诺旋易悔。zhà miàn chéng zhà xù,yì nuò xuán yì huǐ。
孰与少踟蹰,犹令直道在。shú yǔ shǎo chí chú,yóu lìng zhí dào zài。

省躬诗

曹于汴

谁将一粒珠,弃之于中野。shuí jiāng yī lì zhū,qì zhī yú zhōng yě。
谁将一寸长,人前夸诩者。shuí jiāng yī cùn zhǎng,rén qián kuā xǔ zhě。

省躬诗

曹于汴

吾将益人善,因之攻人瑕。wú jiāng yì rén shàn,yīn zhī gōng rén xiá。
区区亦疏耳,如煮水灌花。qū qū yì shū ěr,rú zhǔ shuǐ guàn huā。

省躬诗

曹于汴

阳刚散之始,物生肇自坤。yáng gāng sàn zhī shǐ,wù shēng zhào zì kūn。
石冷能藏火,火烈只成焚。shí lěng néng cáng huǒ,huǒ liè zhǐ chéng fén。

省躬诗

曹于汴

折旋不足处,百拜尽成虚。zhé xuán bù zú chù,bǎi bài jǐn chéng xū。
减寸不为丈,凛凛贯终初。jiǎn cùn bù wèi zhàng,lǐn lǐn guàn zhōng chū。