古诗词

长笛篇

邓云霄

月照高楼凉浸水,风刮秋衣人独倚。yuè zhào gāo lóu liáng jìn shuǐ,fēng guā qiū yī rén dú yǐ。
湘南奇客好新弄,当窗拭袖调纤指。xiāng nán qí kè hǎo xīn nòng,dāng chuāng shì xiù diào xiān zhǐ。
此时河转众星稀,声绕琼宫高处飞。cǐ shí hé zhuǎn zhòng xīng xī,shēng rào qióng gōng gāo chù fēi。
顾兔佳人遥罢舞,临桥仙子乍停机。gù tù jiā rén yáo bà wǔ,lín qiáo xiān zi zhà tíng jī。
曲遍人天离恨远,残梅落尽衰杨晚。qū biàn rén tiān lí hèn yuǎn,cán méi luò jǐn shuāi yáng wǎn。
霜露空凋少妇颜,关山不见征人返。shuāng lù kōng diāo shǎo fù yán,guān shān bù jiàn zhēng rén fǎn。
谁家少妇歇清砧,闻笛迟回折寸心。shuí jiā shǎo fù xiē qīng zhēn,wén dí chí huí zhé cùn xīn。
苦月斜连萤影度,愁云暗结雁声沉。kǔ yuè xié lián yíng yǐng dù,chóu yún àn jié yàn shēng chén。
忽然孤愤如裂石,寒天九月驱霹雳。hū rán gū fèn rú liè shí,hán tiān jiǔ yuè qū pī lì。
鱼龙起舞鸟兽呼,侠游年少头先白。yú lóng qǐ wǔ niǎo shòu hū,xiá yóu nián shǎo tóu xiān bái。
馀音散落胡天秋,边马长嘶脱辔头。yú yīn sàn luò hú tiān qiū,biān mǎ zhǎng sī tuō pèi tóu。
无定河边青冢外,野磷枯骨哭啾啾。wú dìng hé biān qīng zhǒng wài,yě lín kū gǔ kū jiū jiū。
我昔离家越两载,转眼风烟时序改。wǒ xī lí jiā yuè liǎng zài,zhuǎn yǎn fēng yān shí xù gǎi。
听罢翻憎夜似年,更阑益觉愁如海。tīng bà fān zēng yè shì nián,gèng lán yì jué chóu rú hǎi。
问君此曲传者谁,宋祎子野是吾师。wèn jūn cǐ qū chuán zhě shuí,sòng yī zi yě shì wú shī。
搜竹行穷湘水岸,调声直写鹧鸪悲。sōu zhú xíng qióng xiāng shuǐ àn,diào shēng zhí xiě zhè gū bēi。
一吹巫峡来神女,三奏断猿浑不语。yī chuī wū xiá lái shén nǚ,sān zòu duàn yuán hún bù yǔ。
周游湖海鲜知音,今夜胡床乘月举。zhōu yóu hú hǎi xiān zhī yīn,jīn yè hú chuáng chéng yuè jǔ。
燕云缥缈接洞庭,曲终遥望楚峰青。yàn yún piāo miǎo jiē dòng tíng,qū zhōng yáo wàng chǔ fēng qīng。

邓云霄

明广东东莞人,字玄度。万历二十六年进士。授长洲知县,官至广西参政。有《冷邸小言》、《漱玉斋集》、《百花洲集》等。 邓云霄的作品>>

猜您喜欢

落花二绝

邓云霄

金谷香尘散,楼头逐晓风。jīn gǔ xiāng chén sàn,lóu tóu zhú xiǎo fēng。
莫言春有暮,总是色皆空。mò yán chūn yǒu mù,zǒng shì sè jiē kōng。

塘上行

邓云霄

水落银塘净,芙蕖飒已秋。shuǐ luò yín táng jìng,fú qú sà yǐ qiū。
可怜枯叶上,乃有绿龟游。kě lián kū yè shàng,nǎi yǒu lǜ guī yóu。

江上吟

邓云霄

坐对蒹葭晚,遥悲水国秋。zuò duì jiān jiā wǎn,yáo bēi shuǐ guó qiū。
鱼书长不达,江上怨阳侯。yú shū zhǎng bù dá,jiāng shàng yuàn yáng hóu。

江上吟

邓云霄

宝雁带星霜,南来关塞长。bǎo yàn dài xīng shuāng,nán lái guān sāi zhǎng。
杜兰零落甚,客意属沅湘。dù lán líng luò shén,kè yì shǔ yuán xiāng。

江上吟

邓云霄

南天云水阔,秋望杳无端。nán tiān yún shuǐ kuò,qiū wàng yǎo wú duān。
谁道新霜冷,能烧枫树丹。shuí dào xīn shuāng lěng,néng shāo fēng shù dān。

邓云霄

锁印远钟歇,钩帘新月起。suǒ yìn yuǎn zhōng xiē,gōu lián xīn yuè qǐ。
欲知吏隐心,铜瓶贮清水。yù zhī lì yǐn xīn,tóng píng zhù qīng shuǐ。

闲居七咏孙建侯赋

邓云霄

开窗临积雪,片玉坠遥天。kāi chuāng lín jī xuě,piàn yù zhuì yáo tiān。
鹤氅相辉映,人如姑射仙。hè chǎng xiāng huī yìng,rén rú gū shè xiān。

闲居七咏孙建侯赋

邓云霄

却扫谢时流,秘书卧常把。què sǎo xiè shí liú,mì shū wò cháng bǎ。
谁知不出户,可以见天下。shuí zhī bù chū hù,kě yǐ jiàn tiān xià。

闲居七咏孙建侯赋

邓云霄

风泉清午梦,高揖颍川人。fēng quán qīng wǔ mèng,gāo yī yǐng chuān rén。
冷冷从人耳,欲洗本无尘。lěng lěng cóng rén ěr,yù xǐ běn wú chén。

闲居七咏孙建侯赋

邓云霄

松□烹白石,绝粒漱云根。sōng pēng bái shí,jué lì shù yún gēn。
齿敝舌长在,深思老氏言。chǐ bì shé zhǎng zài,shēn sī lǎo shì yán。

闲居七咏孙建侯赋

邓云霄

昔读成公赋,曾登阮籍台。xī dú chéng gōng fù,céng dēng ruǎn jí tái。
半空闻逸响,疑有凤飞来。bàn kōng wén yì xiǎng,yí yǒu fèng fēi lái。

闲居七咏孙建侯赋

邓云霄

锦囊行处得,彩笔梦中辉。jǐn náng xíng chù dé,cǎi bǐ mèng zhōng huī。
赋就金声起,严霜尽倒飞。fù jiù jīn shēng qǐ,yán shuāng jǐn dào fēi。

闲居七咏孙建侯赋

邓云霄

大江如鸭绿,荡漾对糟丘。dà jiāng rú yā lǜ,dàng yàng duì zāo qiū。
座上客常满,何如孙楚楼。zuò shàng kè cháng mǎn,hé rú sūn chǔ lóu。

江上行三十首

邓云霄

断虹呼飓母,津吏笑相迎。duàn hóng hū jù mǔ,jīn lì xiào xiāng yíng。
且慎风涛险,维舟缓去程。qiě shèn fēng tāo xiǎn,wéi zhōu huǎn qù chéng。

江上行三十首

邓云霄

挂帆鸣越榜,击汰奏吴歌。guà fān míng yuè bǎng,jī tài zòu wú gē。
休讶江行险,人间孰不波。xiū yà jiāng xíng xiǎn,rén jiān shú bù bō。